CỰ TINH CHI DANH KHÍ LÔ ĐỈNH - Trang 694

phỏng chừng tùy tiện viết cũng có thể biên xuất một đôi lời. Còn có ca từ
của cậu, trừ bỏ gieo vần tàm tạm, cùng rất nhiều bài tình ca thối rữa trên
đường cũng không có gì khác biệt, có thể nói, ca khúc cậu viếtvừa thối lại
tục, hoàn toàn không thể hiện được tố chất gì của một học sinh chuyên
nghiệp của học viện âm nhạc.”

Nghe xong lời này, Lạc Khâu Bạch xấu hổ mặt đỏ rần, nắm quần một

câu cũng nói không nên lời.

Tuy rằng hắn đối với trình độ của mình cũng tự mình hiểu lấy, nhưng bị

giáo phụ âm nhạc quốc tế phê bình cái gì cũng sai, vẫn rất đả kích người…

“Ách… Ngô lão sư, ngài có phải hay không ở trong trường học ngại

ngùng mà trực tiếp mắng ác như vậy, cho nên mới cố ý kêu tôi đi theo ngài
đến đây ? Tôi… Cái kia, về sau sẽ sửa lại, đa tạ ngài.”

Hắn chân tay luống cuống lại có điểm ngốc, làm lão gia không nín được

nở nụ cười, ông ta mỉm cười, Đoàn Đoàn cũng cười theo, tuy rằng tiểu tử
kia cũng không biết sao lại cười.

Ngô Bân vỗ vỗ bả vai Lạc Khâu Bạch, “Cậu cho mình là nhân vật nào,

tôi ở trong trường học còn cần cho cậu mặt mũi?”

Lạc Khâu Bạch xấu hổ đầu cúi thấp hơn.

“Bất quá…”

Lão gia kéo dài âm điệu, Lạc Khâu Bạch nghi hoặc ngẩng đầu, chợt nghe

ông ta nói, “Kỹ xảo có thể học sau, biên khúc từ từ cũng sẽ quen, nhưng chỉ
có cảm giác chân tình cùng thanh âm cuốn hút là không có cách nào phục
chế, mà cậulại làm được hai điểm này.”

“Cho điểm ca khúc của cậu, chia ra một phần hát, hai phần soạn nhạc, ba

phần dùng từ, một trăm phần tình cảm ôn hoà. Quan trọng là, ca khúc của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.