Kỳ Phong không đợi Lạc Khâu Bạch kịp phản ứng liền lớn tiếng mở
miệng, giống như nói chậm một chút liền sẽ bị người khác vạch trần, mặt
băng lãnh, hai tay còn đặt trong túi quần, vẻ mặt khinh thường nhưng lỗ tai
vẫn cứ nóng bừng.
Tôi cũng chưa nói anh cố ý bay tới nước Mỹ tìm tôi, anh vội vã như vậy
thừa nhận làm gì…
Lạc Khâu Bạch không kìm lòng nổi gợi lên khóe miệng, ánh mắt đều
cong lên.
Hắn đã lâu lắm chưa cùng Kỳ Phong đấu võ mồm, nam nhân khẩu thị
tâm phi này chỉ tồn tại trong trí nhớ hắn, hiện giờ ký ức rốt cục sống lại, Kỳ
Phong đứng ở trước mặt hắn, tính cách cổ quái lại biệt nữu một chút cũng
không thay đổi, trên đời này phỏng chừng rốt cuộc không có một người nào
có thể thối như vậy, còn làm hắn thích như thế.
Hắn cười thấp khụ một tiếng, đem Đoàn Đoàn hướng lên trên đà đà, gật
đầu “A” một tiếng, “Kia… Bay mười mấy giờ, vất vả anh.”
Kỳ Phong sắc mặt cổ quái, cau mày nhìn Lạc Khâu Bạch thật lâu mới
không tình nguyện từ trong xoang mũi phát ra đơn âm.
Y kỳ thật rất muốn nói, tựa như người khác vậy, hỏi một chút Lạc Khâu
Bạch một năm này làm gì, như thế nào sẽ đột nhiên học âm nhạc, sinh hoạt
được không, có hay không… Nghĩ tới y.
Bất quá những lời này, nhớ tới liền ghê tởm chết, y khôngthể ở trước mặt
thê tử nói những lời buồn nôn như vậy.
Lạc Khâu Bạch nhìn y đổi tới đổi lui sắc mặt, cũng có rất nhiều lời muốn
nói, hắn cũng không tin Kỳ Phong một năm này không liên hệ với hắn, lại
trùng hợp đột nhiên xuất hiện ở trong phòng vệ sinh trong học viện âm