Hai tiểu tử kia làm huyền quan náo nhiệt cực kỳ.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được quay đầu lại nhìn Kỳ Phong, cười nói,
“Emcòn tưởng anh bỏPhong Phong rồi chứ.”
Kỳ Phong đưa ánh mắt miết sang một bên, tựa hồ bởi vì làm hết thảy đều
bị thê tử thấy được, có chút ngượng ngùng, biệt nữu nói, “Anh nói rồi, nó
gọi là Tiểu Bạch, không cho gọi cái tên buồn nôn như vậy.”
Lạc Khâu Bạch bật cười, ra vẻ kinh ngạc nói, “Phong Phong tên này thực
buồn nôn sao? Có ông xã buồn nôn sao?”
Kỳ Phong bị sặc một cái, tiếp sắc mặt càng thêm đỏ.
Này đó không biết xấu hổ nói ở trên giường thì thôi, thê tử của y lại thích
nói lúc bình thường, liền tính y thích nghe, cũng không thể nói trước mặt
tiểu hài tử, *** đãng như vậy thật sự là làm người ta chịu không nổi!
“Câm miệng, không biết xấu hổ.”Y than mặt xách Phong Phong, trảo tay
Lạc Khâu Bạch đi vào trong phòng.
Lạc Khâu Bạch cười trộm, “Trước không phải anh kêu em nói sao, em
nguyện đánh cuộc chịu thua, sao anh còn không hài lòng ?”
“…” Kỳ Phong không nói lời nào, đem Đoàn Đoàn đặt ở trên giườngtrẻ
em.
Lạc Khâu Bạch thấy sắc mặt của y càng ngày càng cứng ngắc, ha ha
mỉm cười, từ trong hành lý lấy ra quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Cái nhà này hắn rất quen thuộc, rời đi đã hơn một năm, hắn cũng không
cần thời gian thích ứng, có thể chuẩn xác tìm được đồ vật mình cần.
Ào ào tiếng nước vang lên, dưới lầu có Đoàn Đoàn cùng Phong Phong
chơi, Lạc Khâu Bạch thoa một tầng sữa tắm lên người, nghĩ đến chuyện