Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục, hắn Lạc Khâu Bạch cũng phải xông
vào một lần!
Cửa mở ra, sương khói hòa lẫn lãnh hỏa, một người chậm rãi đi ra, ngọn
đèn quá mờ, chỉ có dòng chữ WH thật lớn lóe sáng, người xem đều ngừng
thở, nhìn chằm chằm vào một đạo thân ảnh cao gầy.
Lúc này tiếng đàn dương cầm vang lên, có tiếng tiểu hài tử chơi đùa, đạo
nhân ảnh kia giơ lên microphone, thanh âm mềm dẻo chậm rãi vang lên.
Đúng, không sai! Chính là bài
《 Tưởng niệm 》trên quảng cáo, thanh
âm đặc biệt này giống nhau như đúc, người khác căn bản không thể bắt
chước!
Lạc Khâu Bạch nắm chặt micro, ánh mắt được hàng vạn hàng nghìn
ngọn đèn chiếu xuống, rốt cục dưới đài thấy được Kỳ Phong, nam nhân kia
mím thật chặt khóe miệng nhìn hắn, mặt phi thường nghiêm túc, ánh mắt
thâm sắc dưới ánh sáng hôn ám giống như mang theo tình nghĩa thiên ngôn
vạn ngữ, trào ra ánh sáng kiên định nhu hòa.
Giờ khắc này, lo lắng bất an của Lạc Khâu Bạch chậm rãi trầm xuống,
ngọn đèn quá mờ, hắn thấy không rõ mặt Kỳ Phong, lại có thể chính xác
nhắm ngay tầm mắt của y, giờ khắc này toàn thế giới giống như đều yên
tĩnh trở lại.
“Tay anh dày rộng ôn nhu
Cho em một lý do để luyến tiếc
Em không phải đi một mình
Còn có thiên sứ lặng lẽ giữ lại”