Thanh âm khàn khàn, thái độ mãnh liệt, âm cuối cũng đắc ý dào dạt.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được hì hì bật cười, cơ bắp phía dưới cũng
căng thẳng, kẹp đến Kỳ Phong sảng khoái gầm nhẹ một tiếng, toàn thân cơ
bắp buộc chặt, giống một hung sư tùy thời tùy chỗ chuẩn bị khởi xướng
công kích.
Xe bởi vì động tác của họ không ngừng chấn động, xe bị kích độngđóng
lại, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy một nam
nhân cao gầy, trên thân mặc tây trang chỉnh tề tinh xảo, vài cọng khổng
tước rung động trong ngực trắng nõn bằng phẳng, ở dưới lại hoàn toàn xích
lõa, lộ ra hai chân thẳng tắp, nam nhân hung mãnh tiến công, mà khó nhịn,
nếu lúc này có người nhìn qua, vừa thấy có thể phát hiện,thợ săn ảnh cũng
không biết kinh thiên thế nào.
“Không… Không được… Anh chậm… Đừng, đừng dừng… Nơi đó mau
nữa… Nhanh một chút…”
Đầu của Lạc Khâu Bạch nhiều lần đánh vào nóc xe, trước mắt một mảnh
đủ mọi màu sắc, trong óc giảo thành một đoàn, như điện lưu kích thích từ
trong xương sống hướng lên trên không ngừng dũng.
Bình thường Kỳ Phong thực không thích Lạc Khâu Bạch phát ra âm
thanh, bởi vì gặp phải thanh âm*** đãng của phù dung câu y chỉ càng thêm
phát cuồng, chính là hiện tại y không quan tâm, tựa như Lạc Khâu Bạch
trong lòng cũng nghĩ như vậy, hai người cơ hồ là sống sót sau tai nạn, hết
thảy về tới ban đầu, điên cuồng ôm chầm.
Y nóng nảy ngăn chặn miệng Lạc Khâu Bạch, “Lúc nhanh lúc chậm, anh
dựa vào cái gì phải nghe em?”
Thái độ của y mãnh liệt không nói lý, chính là lại dựa theo ý của Lạc
Khâu Bạch, đối với vị trí mẫn cảm mà hung ác tiến công, bị biến thành rất
ngoan, nhập khẩu cơ hồ đều đỏ, cảm giác thơm ngọt giống sóng thần hung