Kỳ Phong không nói gì, mơ mơ hồ hồ tựa hồ thầm mắng một tiếng, như
là đang mắng chính mình không ở bên người.
Lạc Khâu Bạch cười cười, “Tiểu tử kia hiện tại ngủ rồi, anh muốn nghe
nó ngáy sao?”
Kỳ Phong lại không nói chuyện, “Không cần đánh thức nó.”
Lạc Khâu Bạch gợi lên khóe miệng, đem ống nghe phóng tới bên miệng
Đoàn Đoàn, tiếng thở nhẹ của tiểu tử kia theo ống nghe truyền đi qua, điện
thoại bên kia Kỳ Phong ngồi trong xe không thể nín cười.
“Phát sốt cao như vậy, còn ngủ ngon như vậy, thật là ngu ngốc.”
“Chờ anh phát sốt còn ngốchơn nó.” Lạc Khâu Bạch phun một câu, Kỳ
Phong trầm mặc, qua đã lâu mới chậm rãi mở miệng, “Vài tiếng nữa anh
tới, chờ anh.”
Tiếp y không đợi Lạc Khâu Bạch nói chuyện, lại trầm giọng mở miệng,
“Anh rất nhớ em, còn có nhi tử.”
Nói xong y như là nhận thấy được mình lại nói lời buồn nôn sến súa như
vậy, không đợi Lạc Khâu Bạch mở miệng, tiếp đỏ mặt tía tai cúp điện thoại,
dẫn tới Lạc Khâu Bạch sửng sốt nửa ngày mới bật cười.
Đến sau nửa đêm, Đoàn Đoàn hạ sốt, tiểu tử kia rốt cục có chút ý thức lại
bắt đầu không thành thật, ngô ngô a a huy tiểu móng vuốt, tựa hồ muốn
uống sữa bột.
Lạc Khâu Bạch bọc cho bé áo khoác thật dày, đem tiểu tử kia ôm giống
bông vải mới dám ôm bé đi ra ngoài.
Bóng đêm yên lặng, Lạc Khâu Bạch vùi vào khăn quàng cổ, đứng ở
ngoài bệnh viện bắt taxi.