“Ngô a…” Tiểu tử kia đem đầu vùi vào ngực Lạc Khâu Bạch, tiến vào
trong khăn quàng cổ của ba ba.
“Thằng nhóc này vừa khỏe một chút liền không thành thật, nhắm mắt lại
ngủ, không cho hồ nháo.” Lạc Khâu Bạch cười vỗ vỗ tiểu mông của nhi tử.
Lúc này xa xa ánh sáng đảo qua, một chiếc xe đi tới, Lạc Khâu Bạch đưa
tay ngăn trở ánh mắt, đang muốn cố gắng thấy rõ có phải xe taxi không,
chiếc xe kia đã đến trước mặt hắn.
Đây là một chiếc xe màu đen có rèm che, cửa kính cũng là màu đen, nhìn
không thấy gì bên trong, Lạc Khâu Bạch cảm thấy kỳ quái, ôm nhi tử lui về
phía sau một bước, lúc này cửa xe mở ra, một người đi xuống, mở ra cửa xe
làm tư thế thỉnh.
Đồng tử Lạc Khâu Bạch sau kính râm kịch liệt co rụt lại, tiếp khóe
miệng hiện ra một tia cười bất đắc dĩ lại trào phúng.
Trong lòng ngực của hắn Đoàn Đoàn tựa hồ cảm giác ba ba có gì đó,
vựng vựng hồ hồ nâng đầu, chống lại một đôi mắt khàn khàn già nua, sợ tới
mức bé mở to hai mắt “Ngô a” một tiếng kêu lên.
“Kỳ lão gia, đã lâu không gặp.” Lạc Khâu Bạch mở miệng, thái độ
không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lão gia nhìn hắn một cái, cuối cùng đưa ánh mắt dừng ở Đoàn Đoàn, ho
khan một tiếng nói, “Lạc Khâu Bạch, có tiện đi theo ta không?”
Lời của editor: Đoàn Đoàn sốt rồi cũng may là cảm mạo!