bùng, muốn tôi tha thứ emhãy ngậm miệng, không cần nói gì với tôi cả.”
Lạc Khâu Bạch câm miệng, đối với Kỳ Phong phía sau lưng nhịn không
được làm cái mặt quỷ.
Tính tình đã thốicòn bất lực, anh còn không bằng đứa trẻ hàng xóm,
không muốn nghe tôi hát ru thì thôi đi, hung dữ như vậy làm gì?
Nhìn Kỳ Phong cứng ngắc phía sau lưng, Lạc Khâu Bạch bĩu môi, ở
trong lòng hít một hơi, lần này không nói cái gì, trực tiếp vươn tay đặt ở
ngực y, không tiếng động giúp y mát xa.
Kỳ Phong vốn muốn đẩy hắn ra, kết quả Lạc Khâu Bạch đè lại tay y, rũ
xuống khóe mắt nhỏ giọng nói, “Vừa rồi là anhbảo tôi giúp anhxoa ngực,
tôi làm theo, anhcũng nóng giận?”
“…” Kỳ Phong không nói, bắt được tay hắn đặt tại ngực mình, nhắm mắt
lại lạnh như băng nói, “Muốn xoa thì xoa, tôi không chongừng thì không
được ngừng.”
Lạc Khâu Bạch bị hắn y vào trong ngực thập phần không được tự nhiên,
trong óc không kìm lòng nhớ tới cảm giác vừa rồi bị y giở trò, nhưng nhìn
Kỳ Phong, hắn bất đắc dĩ cười cười, tiếp tục mát xa.
Bóng đêm thâm trầm, hai người không nói lời nào, chỉ có âm thanh ma
sát vải dệt phát ra.
Trong chốc lát, hô hấp Kỳ Phong dần dần vững vàng, cả người cũng thả
lỏng, khuôn mặt ngủ say, hoàn mỹ không một chút tỳ vết nào, bình thường
lãnh đạm một khi nhu hòa, có vẻ người nam nhân này dị thường ôn nhu
tuấn lãng.
Lạc Khâu Bạch cẩn thận mà nhìn, nhịn không được cười trộm, đại khái
ông trời cũng hiểu được việc tạo ra người nam nhân này gia thất cùng diện