Bất quá nghi vấn này, khi Kỳ Phong thay đổi một thân âu phục màu đen
đuôi chim từ trên lầu đi xuống, liền có đáp án.
Nguyên lai người kia cũng phải đi tham gia.
Lạc Khâu Bạch vừa thấy tư thế này, nhịn không được mở miệng cười
nói, “Liền tính anh muốn đi, em cũng chưa nói nhất định phải cùng đi a?”
Kỳ Phong trừng hắn, “Phu xướng phụ tùy, em làm phu nhân chủ tịch
công ty giải tríLưu Bạch, không đi bộ dáng thế nào?”
Một câu nghẹn Lạc Khâu Bạch, phu xướng phụ tùy muội anh! Phu
nhânchủ tịch muội anh!
“Được được được, em đi.” Lạc Khâu Bạch nhấc tay đầu hàng, vào phòng
thay quần áo, phát hiện nguyên lai lễ vật cùng áo khoác tất cả đều không
có, “Ai, quần áo của em đâu?”
“Đưa đi giặt rồi.” Kỳ Phong ngồi ở trên ghế sô pha, bưng một ly hồng trà
nhẹ nhàng nói.
“Giặt? Em mặc cái gì?” Lạc Khâu Bạch cười hắc hắc, ôm nhi tử quơ quơ
tiểu móng vuốt, “Không quần áo không cần đi, chủ tịch ngài đi một mình
đi.”
Ai biết Kỳ Phong như dự đoán được hắn sẽ nói những lời này, khóe
miệng gợi lên một ý cười, đứng lên, trong tủ treo quần áo tìm ra một hộp
quần áo đưa qua, “Chỉ có bộ này, em thông qua thì mặc đi.”
Lạc Khâu Bạch vừa thấy quần áo, lúc này da đầu đều đã tê rần, bởi vì
quần áo này không khác biệt, đúng là tây trang màu bạc đuôi chim khổng
tước trước Kỳ Phong đưa cho hắn.