Trịnh Hoài Giang lúc này lãnh mặt, “Cậu mỗi ngày làm vợ chăm sóc cho
nhi tử, có thể có chút tiến thủ không? Lễ mừng tối hôm nay cậu phải đi.”
Lạc Khâu Bạch bất đắc dĩ nhu nhu thái dương, “Yến hội này đều là địa
bàn củatai to mặt lớn, tôi có chút danh thanh đi xem náo nhiệt làm gì, ngài
tạm tha cho tôi đi.”
Đang nói lời này, Kỳ Phong từ trong phòng tắm đi ra, nghe nói thế cướp
điện thoạitrong tay Lạc Khâu Bạch nói, “Cậu ấy buổi tối sẽ đi, cứ như vậy.”
Nói xong y răng rắc một tiếng cúp điện thoại, hoàn toàn không cho Lạc
Khâu Bạch thời gian phản kháng.
“Uy uy, em lại chưa nói muốn đi, anh đáp ứng anh ấy làm gì?” Lạc Khâu
Bạch trừng mắt.
“Em không muốn đi?” Kỳ Phong nheo lại ánh mắt, tựa hồ có chút không
vui.
“Không muốn, đúng không Đoàn Đoàn, con cũng không muốn ba đi
ha?” Hắn điểm chóp mũi của tiểu tử kia, Đoàn Đoàn cười khúc khích,
ngậm ngón tay ba ba.
“Không thương lượng, phải đi.”
“Nhi tử không đồng ý!”
“Xuẩn nhi tử kháng nghị không có hiệu quả.”
Thái độ của Kỳ Phong phi thường kiên quyết, Lạc Khâu Bạch ngay từ
đầu còn cảm thấy kỳ quái, dù sao trước kia mình tham gia bất luận hoạt
động công cộng gì, đại điểu quái đều cực lực phản đối, mặt lạnh một bộ
muốn cùng người khác bỏ trốn, lần này còn quá tích cực thật đúng là kỳ
quái.