CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 13

Agatha Christie

Cú Vọ và Đàn Bồ Câu

Dịch giả: Vũ Đình Phòng

Chương III

Bước chân dọc theo những hành lang ngoắt ngoéo trong cung điện Hoàng
gia Ramat, gót giầy nện xuống nền đá hoa cương tạo nên những tiếng vang
khô khốc, phi công Bob Rawlinson cảm thấy như xung quanh đang có hàng
trăm cặp mắt nấp sau những hàng cột kia lén nhìn mình. Chưa bao giờ ông
dám nghĩ là một ngày nào đó, sẽ mang trong người một tài sản thậm chí trị
giá chỉ bằng một phần ngàn kho báu lớn lao này. Người phi công Anh cố
giữ cho dáng đi cũng như vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên để không một người
nào trong cung điện có thể thoáng một chút nghi ngờ.

Ra đến sân, các lính canh bồng súng chào Bob. Trong lòng vẫn còn bàng
hoàng, viên phi công Anh ra đến Đại lộ lớn nhất của thủ đô Ramat. Giống
như mọi đường phố lớn của các thủ đô phương Tây, nơi đây cũng bộc lộ rõ
sự chênh lệch quá lớn giữa giàu và nghèo. Ta đi đâu bây giờ? Bob
Rawlinson thầm tự hỏi. Ông chưa có kế hoạch nào hết, tính sẽ tuỳ cơ định
liệu, nhưng phải định liệu thật nhanh. Thời gian đã gấp gáp lắm rồi.

Đầu óc như mụ đi, không nghĩ được gì hết, Bob Rawlinson quyết định ghé
vào một tiệm giải khát để trấn tĩnh. Ông bước vào một quán rượu của dân
bản địa, gọi một ly trà đường pha chanh. Khung cảnh nơi này rất thích hợp
để ông định thần trở lại. Bàn bên cạnh có hai người đàn ông đang chơi xấp
ngửa, mải sát phạt nhau, không quan tâm gì đến xung quanh. Bàn cách xa
là một ông già đang nhấm nháp ly rượu, mắt lơ đãng nhìn xuống chiếc ly.

Bob Rawlinson không tin rằng mọi số phận đã được định đoạt từ trên trời,
ông theo châm ngôn: "Ta tự cứu mình thì rồi Thượng đế sẽ cứu ta!" Ông
thầm tính. Hay đem số báu vật này đến gửi ở Đại sứ quán Anh? Không
được! Bởi không đời nào sứ quán chịu ôm lấy một trách nhiệm to lớn đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.