CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 15

Công ty Dầu Lửa. Họ lên đập Katat Diwa.

Suýt nữa Bob văng tục: đi chơi xa thế thì phải nhiều tiếng đồng hồ nữa bà
chị ông mới về khách sạn được.
- Cô vui lòng cho tôi mượn chìa khoá phòng bà ấy vậy - cuối cùng Bob nói.

Như mọi khi, phòng hai mẹ con bà Sutcliffe hết sức bừa bộn. Bà chị ông có
tính rất ghét sự trật tự, ngăn nắp. Những chiếc gậy chơi gôn quăng bừa bãi
trên ghế xa lông, còn cây vợt tennis thì nằm trên giường, áo quần tung toé
bừa bãi ra khắp mọi chỗ. Trên bàn, cả một chồng bưu thiếp, với mấy cuộn
phim và đủ thứ vật kỷ niệm nhỏ sản xuất tại Nhật Bản, Bombay... Nằm sát
tường là mấy chiếc va li, cái đóng cái mở.

Một điều đã rõ ràng. Bob sẽ không gặp được bà chị trước khi lên máy bay
chạy trốn cùng với Hoàng thân Ali. Lao lên tận đập Katat Diwa tìm bà
Sutcliffe rồi quay về thì không thể được. Tất nhiên Bob có thể bọc cái túi
da đựng kim cương, để lại đây kèm theo một mảnh giấy dặn dò, nhưng ông
biết rằng ở Ramat này, bất cứ người dân châu Ââu nào cũng bị theo dõi xít
xao, cho dù y có cẩn thận đến mấy. Có nghĩa việc ông vào khách sạn Ritz
này không thể không có người đã biết. Họ sẽ vào đây, mở cái túi da và đọc
mảnh giấy ông viết cho bà Sutcliffe.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi nhanh. Hay giữ lại kho báu này? Hoàn toàn
không thể được. Bob Rawlinson đưa mắt nhìn khắp căn phòng, đột nhiên
ông mừng rỡ. Ông nghĩ ra được một cách. Viên phi công lấy kho báu trong
túi áo ra, bắt tay ngay vào việc thực hiện.

Đang làm, bỗng ông giật mình, nhìn vội ra ngoài cửa sổ. Không phải.
Phòng bà chị không có bao lơn. Thần hồn nát thần tính, ông đã tưởng có ai
ngoài đó đang theo dõi.

Làm xong, Bob thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không hề có ai nghi ngờ gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.