CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 189

Tay run run, thiếu phụ mở gói. Rồi nàng như thể choáng váng: một dòng
suối óng ánh đủ sắc màu chảy xuống bàn, khiến gian phòng khách nhỏ tăm
tối này bỗng biến thành cái hang của chàng Aladin trong "Một ngàn lẻ một
đêm".

Robinson không rời mắt khỏi cặp mắt của nàng. Ông đã thấy bao nhiêu cặp
mắt phụ nữ sáng rực lên khi cần nhìn thấy một viên trong số những viên
kim cương như thế này. Phụ nữ có một bản năng là say mê nữ trang quý.

Cuối cùng, nàng mới thốt lên được:
- Không thể là đồ thật được?
- Vậy mà tất cả đều là thật, tôi xin cam đoan với bà.
- Nếu vậy, trị giá của chúng phải đến ...
Nàng không biết nói lên con số bao nhiêu.
- Nếu bà đem bán, bà sẽ được ít nhất là sáu triệu bảng Anh - ông Robinson
quả quyết.
- Trời !

Đột nhiên, thiếu phụ thu các viên đá quý lại, cho vào bọc, gói lại như cũ.
- Chúng làm tôi sợ. Xin trả lại ông! - Nàng kêu lên.

Cửa ra vào bật mở. Một đứa bé trai mắt đen, da nâu chạy như lao vào
phòng:
- Mẹ! Thằng Bill cho con mượn một thứ đồ chơi rất đẹp...

Chợt nhìn thấy khách, cậu bé ngừng bặt.
- Con xuống bếp đi, Allen - thiếu phụ bảo con trai - Mẹ chuẩn bị thức ăn
sáng cho con rồi đấy.

Cậu bé chạy nhanh ra ngoài. Thiếu phụ đỏ mặt, quay sang khách:
- Allen là tên tiếng Anh gần với cái tên Ali nhất. Nhưng thưa ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.