CÚ VỌ VÀ ĐÀN BỒ CÂU - Trang 57

như thế này.

Tiếng chuông vang lên ở xa.
- Đến giờ tiếng Đức của tôi rồi! - Cô giáo Vansittart kêu lên.

Rồi bước chân thoăn thoắt nhưng vẫn đàng hoàng, cô đi nhanh về pha lớp
học. Bà hiệu trưởng đi theo, đầu cúi, suýt vấp phải cô giáo Eileen Rich dạy
văn, vừa từ một lối đi nhỏ trong hoa viên bước nhanh ra.
- Ôi, xin lỗi, thưa bà hiệu trưởng! Tôi không nhìn thấy bà.
Giống như mọi khi, đầu tóc cô Rich bù rối, xòa ra bên ngoài tấm khăn đội
đầu. Lại một lần nữa bà Bulstrode nhận thấy khuôn mặt cô giáo dạy văn
này quá gầy, gò má nhô cả lên. Cô giáo Eileen Rich quả là một phụ nữ khác
thường. Trẻ trung, hiếu động, và luôn buộc người ta phải chú ý đến cô.
- Chị có giờ dạy bây giờ phải không?
- Vâng, giờ tiếng Anh ạ.
- Chị thích nghề dạy học chứ?
- Vâng, tôi mê nghề này.
- Vì sao?
- Thú thật là chính tôi cũng đang cố cắt nghĩa xem tại sao tôi lại mê nghề
này đến thế. Phải chăng vì nghề dạy học là một nghề cực kỳ quan trọng?
Không, có lẽ tôi đã quá phóng đại ý nghĩa của nó. Thật ra tôi mê nghề dạy
học vì nguyên nhân khác. Tôi cho rằng nghề dạy học giống như nghề đâm
cá. Phóng mũi lao xuống nước nhưng chưa biết sẽ đâm được con cá gì, và
chính đó là thứ vô cùng hấp dẫn. Tôi rất sung sướng mỗi khi "tóm" được
một suy nghĩ độc đáo, một ý tưởng bất ngờ của học sinh. Rất tiếc là các em
học sinh rất ít khi có những suy nghĩ mới mẻ, độc đáo...

Bà hiệu trưởng Bulstrode gật đầu. Vậy là bà đã không lầm, cô giáo trẻ nay
quả là con người có cá tính. Bà nói:
- Tôi nghĩ rằng thế nào cũng đến một ngày chị có được một trường học
riêng, do chị lãnh đạo, để chị phát huy mọi ý tưởng đẹp đẽ của chị.
- Ôi, nếu được thế thì còn gì bằng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.