trọng đến việc tăng sản lượng của ruộng đất càng nhiều càng tốt bằng đồng
vốn của chủ đất, nhưng anh ta chẳng có lợi lộc gì mang tiền riêng của mình
để làm việc đó. Ở Pháp, nơi mà 5/6 toàn bộ ruộng đất nằm trong tay các
metayer, các chủ ruộng đất thường phàn nàn là các metayer của họ lợi dụng
mọi dịp để sử dụng bò ngựa của chủ để kéo xe chuyên chở cho người khác
lấy tiền công hơn là dùng để cày cấy, vì họ bỏ túi toàn bộ số tiền công
chuyên chở và phải chia lợi nhuận với chủ đất khi dùng súc vật để canh tác.
Loại tá điền này hãy còn tồn tại ở một vài vùng xứ Scotland. Họ được gọi
là tá điền cứng cổ. Các tá điền Anh thời xưa mà Nam trước Gilbert và tiến
sĩ Blackstone gọi là những người quản lý đất đai của điền chủ hơn là nông
dân tá điền, thì cũng đại loại như vậy mà thôi.
Tiếp nối loại tá điền ăn chia sản phẩm này, mặc dù ở những mức độ rất
thấp, là những nông dân theo đúng tên gọi của nó. Những người này cày
cấy ruộng đất bằng chính tiền vốn của họ, và trả tiền thuê đất cho chủ đất.
Khi những người nông dân đó được thuê ruộng đất trên cơ sở một hợp
đồng lâu dài, đôi khi họ thấy có lợi bỏ thêm tiền vốn riêng vào việc cải tạo
đất đai, vì họ thấy có thể lấy lại số vốn đó và thu thêm được một số lợi
nhuận lớn trước khi hợp đồng cho thuê ruộng đất hết hạn. Nông dân, tuy
được sử dụng ruộng đất theo hợp đồng, cũng chẳng có gì chắc chắn cả, và
tình trạng này còn đang ngự trị tại nhiều nơi ở Châu Âu. Họ có thể bị lấy lại
ruộng đất trước thời hạn quy định trong hợp đồng vì ruộng đất đó được bán
cho một chủ sở hữu mới. Ở Anh, ruộng đất có thể bị lấy lại bằng một động
tác giả vì một mục đích nào đó. Nếu nông dân bị lấy lại ruộng đất một cách
bất hợp pháp bằng bạo lực của chủ đất, việc thưa kiện, mà nhờ đó người
nông dân được bồi thường, thật hết sức dở dang, chẳng có sự phán quyết
nào để cho người nông dân được tiếp tục thuê mướn sử dụng ruộng đất
chưa hết hạn, mà chỉ cho họ được hưởng một số tiền đền bù thiệt hại không
bao giờ bằng sự thiệt hại thật sự. Ngay ở Anh, một nước ở Châu Âu mà ở
đó có thể nói tầng lớp tiểu chủ ở nông thôn được tôn trọng nhất, mãi đến
năm thức 14 triều đại vua Henri VII tố quyền trả lại tài sản (action for
ejectment) mới được thông qua và thực hiện. Qua tố quyền này, người tá
điền không những được đền bù mọi sự thiệt hại mà còn được cả quyền sở