CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 110

Cô bị treo lơ lửng ở đây, hai tay đều có rắn quấn chặt, nó vừa thè lưỡi

vừa phát ra âm thanh “khè khè”. Dần dần mọi thứ trở nên mơ hồ, cảm giác
như biến thành nơi khác, giống như một tầng lầu đã bị bỏ hoang tối đen
như mực, bụi bặm giăng kín mọi ngóc ngách. Cô nắm chặt lan can cầu
thang mục nát, cảm giác như một giây sau đó nó sẽ đứt gãy.

Cô chưa nhìn thấy nơi này bao giờ, hoàn toàn xa lạ. Thế là cô đã hiểu,

đều do Ngô Xuyên biến ra. Anh ta chiếm thế thượng phong, không chế toàn
bộ cục diện.

Hứa Tâm An thấy rất mệt, hai tay vừa đau vừa tê, sắp không chống cự

được nữa rồi. Tất Phương ơi Tất Phương, bây giờ anh đang ở đâu?

Không ai trả lời. Hứa Tâm An không biết có phải do cô không thể phát

huy năng lượng nên đứt liên lạc hay không. Nghĩ vậy liền nổi giận.

“Mẹ nó chứ! Bà đây không sợ!” Thật ra cô rất sợ, mặc dù đánh không

lại chửi mắng vài câu cũng đâu có thiệt.

Vừa chửi xong cô liền thấy đôi chân mình cũng bị vật gì đó quấn lấy,

bèn cúi đầu nhìn.

Toàn là rắn, chân cô, dưới cầu thang, trên mặt đất toàn là rắn. Ngẩng

đầu nhìn cũng toàn là rắn.

Lông trên người cô dựng đứng hết cả, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.

Lần này cho dù biến ra cây chổi cô cũng không còn tay cầm lấy nữa. Hơn
nữa đám rắn lần này không tấn công cô mà chỉ hù dọa, như muốn kéo cô
xuống dưới.

Đột nhiên Hứa Tâm An hiểu ra mọi chuyện. Ngô Xuyên biết rõ cô

không có pháp lực, không biết pháp thuật, tuy nhiên sự công kích của lũ rắn
đã kích động cô, khiến cô đột nhiên lợi hại hơn. Ngô Xuyên cũng như cô,
không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết không thể tiếp tục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.