CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 109

Hứa Tâm An hét lên, cánh tay phải bị kéo ra ngoài, tay trái cũng trượt

theo, làm cho cô không nắm được thành cầu thang, chỉ cố gắng bám lấy bậc
thang.

Tay cô vô thức bám chặt lấy bậc thang, cơ thể lắc lư dữ dội khiến đầu

cô va vào mép bậc thang.

Tiếng đập rất lớn “Ầm.” Hứa Tâm An đau đến chảy cả nước mắt.

Nhưng trong lúc đứng giữa lằn ranh sống chết, cô không còn bận tâm

đến nỗi đau ấy, cũng không kịp nghĩ xem vật gì đang bám trên tay mình.
Bản năng sinh tồn giúp cô trụ vững, mượn sức đỡ của tay trái, tay phải cố
gắng bám lấy thành cầu thang.

Trong lúc lắc lư kịch liệt ấy đột nhiên mắt kính của cô rơi xuống đất,

vang lên tiếng “cạch”. May mắn là cô không rơi xuống theo, tay phải cô
nắm chặt lấy thành cầu thang, Hứa Tâm An cúi đầu nhìn mắt kính nhưng
lại không thể nhìn rõ. Cô vừa ngẩng đầu đã tháy bên cổ tay phải có mổ con
rắn đang lè lưỡi, tưởng chừng một giây nữa thôi nó sẽ bổ tới cắn cô một
phát.

Hứa Tâm An lớn tiếng mắng: “Mẹ nó, chỉ biết biến ra rắn thôi hả?

Sáng tạo hơn được không? Phải chuẩn bị sẵn đạo cụ chứ!”

Con rắn đó không lao tới cắn cô mà chỉ ngoe nguẩy cái đầu, quấn chặt

thân mình để trói buộc tay chân của Hứa Tâm An, càng quấn càng chặt,
chặt đến nỗi Hứa Tâm An thấy tay phải của mình sắp đứt đến nơi.

Cô cắn chặt răng, tay phải ra sức kéo tay trái về, nắm chặt thành cầu

thang. Vừa mới nắm chặt thì tay trái liền cảm thấy có vật gì đó trơn tuột
lành lạnh, cô bèn nhìn sang, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một con
rắn quấn lấy tay trái cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.