CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 211

không hề rơi xuống, Hứa Tâm An chớp mắt, thật muốn chạy sang đó xé
xuống xem mặt sau tấm bùa có hồ dán hay không.

“Sau đó cần làm…” Hứa Tâm An vừa nói vừa quay sang nhìn Cao

Kiến Nghiêu, chỉ là vừa xoay sang, chữ “gì” chưa kịp bay khỏi miệng thì
đã nhìn thấy Cao Kiến Nghiêu vung tay vào hộp đựng cát, cát vàng bay về
hướng cô.

Hứa Tâm An cả kinh, rụt đầu theo bản năng, giơ tay chân cản lại.

Nhưng cô không cảm nhận được vật gì chạm tới người mình,

Có điều dưới chân đột nhiên lún xuống, như thể đang giẫm lên vật gì

đó. Hứa Tâm An cúi đầu xuống nhìn, không ngờ cô đang giẫm lên một
đống cát dày.

Cô bèn ngẩng đầu.

Cát vàng mênh mông, cô như đang ở trên sa mạc.

Cô không còn nhìn thấy căn phòng, bàn, ghế, bác Vy, Cao Kiến

Nghiêu, Hà Nghĩa và Đổng Khê.

Hứa Tâm An lúc thì kinh ngạc, lúc thì ngơ ngác, sau đó liền hiểu ra

nhất định là ảo cảnh do Cao Kiến Nghiêu tạo ra. Vậy thì không có gì phải
sợ nữa, lão tiên sinh đó là người tốt, bác Vy và Đổng Khê vẫn ở đây, không
ai có thể làm hại cô cả. Hứa Tâm An yên tâm ngồi xem phong cảnh.

“Đẹp quá đi.” Không cần tốn tiền mà có thể nhìn thấy cảnh đẹp như

vậy, cơ hội quá tốt.

Chưa đắc ý được lâu, đột nhiên dưới chân lại bị lún sâu xuống, Hứa

Tâm An cúi đầu nhìn, đôi chân cô bị chôn vùi trong đống cát. Càng ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.