CỬA TIỆM CỔ QUÁI - Trang 314

Đổng Khê hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”

“Tôi nghĩ, bây giờ đúng là muốn kêu cứu cũng không có ai nghe thấy,

chỉ đành đợi chết thôi. Đổng Khê, nể tình mất ngày nay chúng ta ở cùng
nhau rất tốt, cô có thể cho tôi gặp mặt cha tôi không? Cô biết đó, cha tôi đi
xa đã lâu, rất lâu rồi chúng tôi chưa gặp lại nhau, hôm nay vừa gặp mặt
chưa nói được mấy câu, tôi lại sắp phải xa cha vĩnh viễn. Cô làm ơn cho hai
cha con tôi gặp mặt nói vài câu được không?”

Đổng Khê nhìn Hứa Tâm An, đột nhiên đứng dậy, ra hiệu với Trần

Bách Xuyên rồi hai người họ lại đi mất.

Hứa Tâm An không ngờ họ lại đi ra ngoài, lớn tiếng gọi: “Hoặc là để

cha tôi gặp tôi cũng được. Cha, cha ơi có nghe thấy không? Con ở đây, cha
đừng sợ.”

“Ầm”, Đổng Khê đóng cửa lại, tiếng của Hứa Tâm An bị chôn vùi

trong căn phòng.

“Sao thế?” Trần Bách Xuyên hỏi.

Đổng Khê hơi bất an: “Có khi nào còn chuyện gì chúng ta không biết

không? Cô ấy bình tĩnh quá.”

“Cô ta có cường hồn, bên dũng cảm hơn người cũng dễ hiểu thôi, lúc

trước nước Tiêu Hhn không có tác dụng, cả Cảnh Giới Không cũng vậy.”

Đổng Khê chau mày: “Sư phụ nói cô ấy không chỉ có cường hồn.”

“Nói sao đi nữa đây cũng là lần đầu anh gặp được người có cường hồn

mạnh như thế.” Trần Bách Xuyên nói.

Đổng Khê khoanh tay, đi lòng vòng trên hành lang: “Đúng là cô ấy

không biết pháp thuật, hai hôm nay chỉ ngồi học những pháp thuật cơ bản,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.