Tất Phương đẩy Hứa Tâm An ra, Hứa Tâm An ngã đau, "Á" một tiếng
nhảy dựng lên.
"Anh dám đẩy ngã tôi?!" Cô nhìn trái nhìn phải, rồi chạy sang nhặt lên
cây chổi đánh tới Tất Phương.
Tất Phương quay đầu chạy.
Hứa Tâm An kêu to: "Đánh chết tên phản đồ nhà anh!" Đuổi theo Tất
Phương chạy đi.
Một hơi đuổi giết nửa con phố, chạy đến khúc quanh, hai người cùng
nhau dừng lại, cùng nhau xoay người thăm dò.
"Không đuổi theo." Tất Phương nói.
"May mà anh phản ứng nhanh." Hứa Tâm An nói, "Nhưng mà ngã hơi
đau, lần sau nhẹ một chút."
"Nhẹ một chút sẽ không giống."
"Tôi cũng phản ứng rất nhanh, mau khen tôi thông minh đi."
"Sao phải khen cô?"
"Tôi đưa anh đi ăn thử một tiệm mới mở, đồ ăn rất ngon."
"Cô thật thông minh."
"Đi."
Cầm cây chổi, tay nắm tay, hai người vô cùng vui vẻ đi kiếm đồ ăn.
"Tất Phương, tôi rất vui vì anh trở về."
"Ta cũng vậy."