Tần Tấn cười cười, nhẹ nhàng liếc nhìn Chu Tiêu một cái, "Bên trong
không có chuyện gì chứ "
Chu Tiêu lắc đầu, nhếch miệng, hừ nhẹ một tiếng, "Cậu quan tâm cái
khỉ gió ấy, không có chuyện gì rồi! Đã tìm được Cửu Cửu, chúng ta đi thôi!
Ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì."
Tần Tấn khẽ gật đầu một cái, "Ừ, đi thôi!"
Tiêu Cửu Cửu theo chân bọn họ đi vài bước, đột nhiên cô hỏi Chu
Tiêu, "Anh Chu Tiêu, Phượng Thần đâu? Anh có nhìn thấy anh ấy hay
không?"
Chu Tiêu sững sờ, "Phượng Thần ư? Anh không nhìn thấy cậu ấy!
Hằng Minh, Cảnh Mộ, các cậu có nhìn thấy Phượng Thần hay không?"
Hứa Hằng Minh và Đông Phương Cảnh Mộ cùng nhất tề lắc đầu.
Đúng lúc này, Tiêu Cửu Cửu đột nhiên có cảm giác một hồi đau nhức
kịch liệt từ trong trái tim mình được truyền đến. Cảm giác đau nhức này
thoáng cái tựa như đã muốn rút đi linh hồn của cô vậy. Đau đến mức, theo
bản năng cô liền đưa tay lên áp vào nơi ngực trái, nơi thắt lưng của cô cũng
đau đến mức cô phải khom người xuống dưới, trong nháy mắt, mặt Cửu
Cửu đã trắng bệch ra như tờ giấy.
Giữa lúc này, đột nhiên bốn người đàn ông cùng nhìn thấy vẻ mặt tràn
ngập đau đớn của Tiêu Cửu Cửu, sự đau đớn này tựa như bị đau đến mức
Cửu Cửu không thể nào chịu đựng nổi nữa. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt
của Cửu Cửu đã trở nên tái nhợt, không còn một chút huyết sắc, nguyên
một đám quân nhân kia nhìn thấy vậy cảm thấy kinh hãi đến lạnh người.
Thoáng cái, bọn họ liền thay đổi sắc mặt, nhất tề vây quanh lại gần bên
cạnh người cô, vẻ mặt lo lắng hỏi Cửu Cửu.
"Cửu Cửu, em làm sao vậy?"