sao, anh đó, cũng đừng lo lắng quá!"
Đông Phương Cảnh Mộ nhìn bộ dạng giống như “vú em” của Tiêu
Cẩn Chi, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Được rồi! Chúng tôi ở đây cũng không phải
là đồ trang trí, trình độ chăm sóc Cửu Cửu của tôi tuyệt đối sẽ không kém
hơn anh đâu."
Tiêu Cẩn Chi đứng lên, làm mặt lạnh liếc bọn họ một cái: "Lắm mồm
quá! Nếu Cửu Cửu thiếu một cọng lông măng, tôi liền hỏi tội hai người!"
Tần Tấn và Đông Phương Cảnh Mộ cùng nhau khép hai chân lại,
hướng về phía Tiêu Cẩn Chi Chi chào một cái quân lễ (cách chào trong
quân đội), lớn tiếng nói: "Dạ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng
giao cho!"
Nói xong, hai người liền cười phá lên, chọc cho Cửu Cửu cũng cười.
Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn Cửu Cửu, vẫy vẫy tay,
cuối cùng cũng ra khỏi cửa.
Đông Phương Cảnh Mộ khoa trương vỗ vào ngực: "Ôi mẹ ơi, cuối
cùng vị tổ tông này cũng đi rồi, anh ta vừa đi, thì cả người tôi liền thoải
mái. Cửu Cửu, muốn ăn cái gì? Tôi đi mua cho cô!"
Tiêu Cửu Cửu nhìn người đàn ông có gương mặt còn hoàn mỹ hơn cả
phụ nữ đang lộ ra vẻ lấy lòng ở trước mặt mình, cảm kích mỉm cười rồi nói
với anh: "Anh Mộ, bây giờ tôi không muốn ăn cái gì cả, chỉ muốn ngủ một
giấc thật ngon thôi. Anh cũng mệt mỏi cả đêm rồi, nhanh đi tìm một chỗ
ngủ một lát đi, nếu các anh mệt muốn chết, thì tôi sẽ khó chịu lắm đấy!"
"Cô không phải lo lắng cho tôi, một ngày rưỡi không ngủ, đối với tôi
hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, ngược lại là cô đó, muốn ngủ thì mau
ngủ đi, đợi khi tỉnh lại, chuyện gì cũng xong!"