Hai công tử hào hoa lịch lãm lại tài năng xuất chúng đại diện cho cả gia tộc
Đông Phương đang đứng đó như toả ra tia sáng hào quang trông thật chói
mắt.
Ngay cả chủ nhân bữa tiệc gia tộc Hiên Viên – Hiên Viên Kỳ khi thấy
bọn họ đến cũng nhanh chóng bước đến nghênh đón. Anh ta nhìn bên cạnh
Đông Phương Cảnh Mộ là Tiêu Cửu Cửu thì trong mắt toả ra tia ngạc nhiên
nhưng cũng rất nhanh chóng hồi phục trạng thái ban đầu của mình: “Mộ
thiếu gia, xin thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa.”
Đông Phương Cảnh Mộ cũng khách khí cười nói: “Kỳ thiếu đừng
khách khí, cũng do chúng tôi chậm trễ, thật xin lỗi.”
“Không muộn, không muộn, xin mời vào!”
Sau một hồi huyên náo, mấy người đàn ông theo bước chân dẫn đường
của Hiên Viên Kỳ tiến vào sảnh chính.
Vừa nhìn liền biết Hiên Viên Kỳ chính là một nhân vật tầm cỡ, tuy
tướng mạo không anh tuấn lịch lãm như Đông Phương Cảnh Mộ nhưng
cũng được cho là khí khái bất phàm. Bên dưới khuôn mặt sáng ngời đang
ẩn giấu một dáng vẻ phong lưu ít ai nhận ra.
Mà Tiêu Cửu Cửu đứng bên cạnh chỉ mỉm cười gượng gạo, con ngươi
linh động không chút biến sắc quét khắp bốn phương tám hướng chung
quanh như đang tìm kiếm điều gì.
Ánh mắt cô dừng lại trên thân thể của một người đàn ông mặc bộ âu
phục màu trắng, nhất thời cả người cô chấn động, sắc mặt cũng thay đổi,
trên môi lẩm bẩm:“Thần Thần...”
Đúng lúc này, Đông Phương Cảnh Mộ nhận ra dường như Cửu Cửu
khác thường. Theo tầm mắt của cô nhìn sang, trong nháy mắt thân thể anh