Nụ cười này của cô làm cho người ta nhìn thấy thoải mái nói không ra,
vừa lúc bị khóe mắt của Trương Dương nhìn thấy.
Cô ấy lập tức cười xấu xa, tiến tới bên tai Cửu Cửu, ác ý hỏi, “Cửu
muội, nhìn cậu cười đến lẳng lơ như vậy, có phải nhớ tới người yêu nhà cậu
rồi không?”
Tiêu Cửu Cửu giận lườm cô ấy một cái, “Cười một cái thì như thế
nào? Đừng có nói hươu nói vượn!”
Trương Dương ha ha cười nói, “Cậu còn không thừa nhận, nhìn một
chút, nhìn một chút, bên tai cậu đều đỏ, cậu mau thành thật thú nhận, là
người đàn ông nào có bản lĩnh, thế mà lấy được trái tim vị tiên nữa này của
chúng ta?”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vui mừng vang lên, “Cửu Cửu,
thật sự là em...”
Ba nữ sinh ngồi bên cạnh cửa sổ cùng nhau hướng về nơi phát ra âm
thanh, chỉ thấy một người đàn ông sáng sủa như trăng, đang mang theo nụ
cười như gió mát, tao nhã đi về phía bọn họ.
Khi nhìn thấy người tới, toàn bộ ba mỹ nữ đều trừng lớn mắt, bất đồng
chính là, đáy mắt Trương Dương và La Manh là kinh ngạc, trong mắt sao
hồng hiện loạn, mà Tiêu Cửu Cửu, đáy mắt cô tràn đầy ngạc nhiên.
Tiêu Cửu Cửu ngơ ngác nhìn người đàn ông đã đi đến trước mặt cô,
âm thầm hút vài hơi, cô mới kiềm chế được rung động trong lòng, nhàn
nhạt cười thăm hỏi anh ta, “Chào anh! An Thần, không nghĩ tới gặp lại
nhanh như vậy!”
Trên khuôn mặt tuấn tú của An Thần lộ ra nụ cười ấm áp như gió
xuân, lúm đồng tiền bên khóe môi như ẩn như hiện, cực kỳ mê người,