Mã Khả bị Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn, nhất thời cảm giác toàn thân
như bị đâm chịt, da đầu cũng run lên tê dại.
Hơi nghiêng tránh đi, Mã Khả liền cảm giác thẹn quá thành giận.
Mẹ nó, chỉ là một nhân viên phục vụ rửa chén dĩa nho nhỏ, dựa vào
cái gì mà dùng ánh mắt cao ngạo như vậy nhìn tôi chứ? Cho dù sau lưng cô
có chỗ dựa, nhưng rửa chén dĩa đúng là rửa chén dĩa, vĩnh viễn cũng không
thể leo lên cao được, có thể so sánh được với thiên kim xuất thân từ gia
đình quyền thế như tôi sao?
Nghĩ như vậy, cơn tức của Mã Khả hình như lại tăng lên, hơn nữa nhìn
thấy bộ dạng nhàn nhã thảnh thơi của Lương đại tiểu thư, còn cho cô ta một
ánh mắt khích lệ ý chỉ cô ta làm tốt lắm, khiến Mã Khả bỗng cảm thấy
mình có người làm chỗ dựa rồi, lại bắt đầu gầm lên với Cửu Cửu.
"Nhìn cái gì vậy? Cũng không sợ mù đôi mắt hèn hạ của cô ư! Chỉ
bằng cái thứ hồ ly tinh nhà cô, mà cũng muốn leo lên giường của Tiêu thiếu
gia nhà chúng tôi, thì tôi thấy cô không biết chữ "chết" viết như thế nào rồi,
còn không mau rót trà nhận lỗi với Lương đại tiểu thư của chúng tôi!"Một
người phụ nữ khác có diện mạo chua ngoa kỳ quái cũng phụ họa theo: "Nói
đúng ra, cũng không nhìn lại xuất thân đê tiện của mình một chút, còn
muốn tranh giành đàn ông với Lương đại tiểu thư chúng tôi ư, tôi nhổ vào
—— đợi kiếp sau đi!"
Một người phụ nữ có vóc dáng cao lớn ở bên cạnh cũng hừ nhẹ một
tiếng: "Kiếp sau cũng không thể!"
"Ha ha ha, đúng vậy, loại phụ nữ thân phận thấp hèn này dù là kiếp
sau, hay kiếp sau nữa cũng đừng nghĩ đến việc có thể tranh trành với Diễm
Diễm của chúng ta, trời sinh loại đàn bà đê tiện như cô ta là để quỳ ở nơi đó
rót trà cho Diễm Diễm của chúng ta uống, ha ha ha......"