Không thể được! Cô ta không thể để cho Tiêu Cửu Cửu này tỏa sáng
mãi như thế được!
Một ngày nào đó, cô ta nhất định phải đoạt lại sự chú ý của mọi người,
trở thành nữ thần trong mắt bọn họ.
Yến Quy Lai thấy bên dưới một hò hét ầm ĩ, mãi vẫn chưa dừng lại
bèn gõ lên bàn một cái nói: "Các bạn học, đừng bàn tán nữa, an tĩnh một
chút, nghe tôi nói mấy câu."
Thầy giáo đã vỗ bàn, nên ai nấy đều biết điều vội vàng im phăng phắc.
Yến Quy Lai nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu vẫn bình thản ngồi đó, đột
nhiên mỉm cười: "Hiện tại lớp chúng ta cần bầu ra một ban cán sự, cho nên
tôi đề nghị, để bạn Tiêu Cửu Cửu làm lớp trưởng, các bạn có ý kiến gì hay
không? Nếu đồng ý thì xin giơ tay!"
Thầy chủ nhiệm vừa dứt lời, thì hầu hết cả lớp đều đồng loạt giơ tay
lên, có vài nữ sinh còn hơi chần chừ chẳng hạn như Lâm Tiêu Ngọc không
muốn giơ tay, nhưng vừa thấy có nhiều người đồng ý quá đành phải thuận
theo số đông.
Tiêu Cửu Cửu chứng kiến Yến Quy Lai mỉm cười nhìn mình thì sau
lưng liền thấy lành lạnh, hôm nay vừa nghe ông đề nghị như thế, lại thấy cả
lớp đồng loạt nhất trí thì khóe môi khẽ giật giật.
Làm trưởng lớp? Chỉ vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt gì!
Chẳng những phí tâm, còn phải phí sức, cô thật sự không muốn nhận
gánh nặng này đâu!
Bản thân Tiêu Cửu Cửu từ trước đến giờ vẫn ưa tự do tự tại, bảo cô
phụ trách một đống người thế này chẳng khác nào cột tay cột chân lại,