Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Cửu ngồi lên xe Tiêu Cẩn Chi, bởi vì anh đi
cùng cô đến một bệnh viện tư nhân tiến hành chẩn đoán chính xác, theo
như ý Tiêu Cửu Cửu nói chính là, chẩn đoán chính xác rồi sẽ cùng làm giải
phẫu nạo thai.
Tối hôm qua, Tiêu Cửu Cửu ngủ không ngon cả đêm, ác mộng liên
tiếp, một lúc nằm mơ thấy khi mình và Phượng Thần còn bé bị người bắt
nạt, một lúc lại mơ thấy Phượng Thần sống lại lại rồi chết lại đi, một lúc lại
mơ thấy một đứa bé thân thể trần truồng đang khóc nói với cô "Mẹ, đừng
giết con, đừng giết con......"
Trong mơ trằn trọc lặp lại, không được yên bình.
Sáng sớm hôm nay đi ra, cô liền vác hai vành mắt đen thật to.
Lúc này, lại vừa nghĩ tới sắp có một sinh mạng, bởi vì nguyên nhân
của mình mà bị tước đoạt cơ hội ra đời của nó, lòng của cô liền nặng trĩu,
có một loại xúc động mũi ê ẩm, muốn khóc lớn.
Nếu như cha của đứa bé này không phải là Lương Kinh Đào, có lẽ, cô
có thể học nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, một mình sinh con ra, sau
đó, lại tìm người đàn ông tốt gả cho.
Nhưng mà, cố tình, người nọ là Lương Kinh Đào, là kẻ thù một mất
một còn của cô! Đứa bé này, coi như sinh ra cũng sẽ là bóng tối cả đời cô.
Xin trời cao tha thứ cho ích kỷ của cô, cô không muốn cả đời gánh vác
bóng tối này sống tiếp!
Cô đau khổ nghĩ, con ơi, lần sau trước khi đầu thai, con phải nhìn cho
kỹ, đừng tìm đến trên thân người không chịu trách nhiệm giống như mẹ
vậy, con nhất định phải tìm một gia đình toàn vẹn hạnh phúc đi đầu thai,
biết không?