Khi Tiêu Cửu Cửu ra khỏi giáo đường, lúc Tiêu Cửu Cửu quyết định
không cần đứa bé trong bụng này thật ra thì cô cũng đã quyết định, cuộc
đời này tuyệt đối không có liên quan với Lương Kinh Đào nữa. Dù là dáng
dấp anh giống Phượng Thần hơn nữa, cô cũng sẽ không bị anh mê hoặc
nữa.
Hôm nay nghiệt chướng trong bụng này cũng loại trừ rồi, cô và anh
rốt cuộc không còn một chút liên hệ nữa rồi, về sau thì ai đi đường nấy
thôi!
Trở lại biệt thự nhỏ của Khu bảo tàng Ngọc Sơn, lúc này Tiêu Cửu
Cửu mới phát hiện ra, Âu Lượng dẫn theo một người phụ nữ đang đợi ở
cửa biệt thự nhỏ.
Anh vừa thấy Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu tới, nhanh chóng tiến lên
chào hỏi, "Ông chủ, người mà ngài muốn tôi đã đưa tới rồi!"
Anh lại cười cười với Cửu Cửu, "Chào Cửu Cửu!"
Tiêu Cẩn Chi nhìn người phụ nữ kia một cái, đại khái sắp ba mươi
tuổi, mặt mày sắc bén, phong thái trầm ổn, khuôn mặt trong nhu hòa có tài
hoa, không tệ!
Anh từ tốn nói một tiếng, "Tất cả vào đi!"
Vào phòng khách, anh nói với Âu Lượng, "Các người ngồi một chút
trước, tôi đưa Cửu Cửu lên lầu nghỉ ngơi trước."
Âu Lượng đáp một tiếng, "Vâng!"
Sau khi Tiêu Cẩn Chi đưa Cửu Cửu đến căn phòng lầu hai, cầm áo
ngủ để cho cô thay đổi.