CỤC CƯNG YÊU QUÝ NHẤT CỦA BOSS - Trang 83

Ông cụ Tiêu hơi bất mãn nhìn về phía cháu trai, hừ nhẹ một tiếng,

“Thế nào? Cánh cứng cáp rồi, ngay cả tiếng ông nội cũng không gọi?”

Tiêu Cẩn Chi thuận theo trôi chảy, “Ông nội!”

Ông cụ Tiêu đứng dậy, đi qua bên ghế sa lon ngồi xuống, chỉ vào ghế

sa lon nói với Tiêu Cẩn Chi, “Ngồi xuống nói!”

Tiêu Cẩn Chi yên lặng ngồi xuống.

Ở nơi này lạnh lùng đến khiến cho người ta không cảm thấy trong nhà

ấm áp, Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn trầm mặc ít nói, nếu như không cần thiết
phải trả lời, anh thật sự không muốn nói hơn một câu.

Ông cụ Tiêu nhìn đứa cháu trai giống như cách xa người ta ngoài ngàn

dặm, biết rõ cha mẹ bất hòa, đã chôn xuống bóng ma rất sâu trong lòng
thằng bé, mà ông cụ lại là người vụng nói, là người đàn ông lăn lộn hàng
năm trong quân đội, giáo dục trai gái đều giống nhau, bình thường đều
dùng gào, mắng, phạt, đánh và ra lệnh như trong quân đội, khiến cho thằng
bé này không cảm nhận được một chút ấm áp trong nhà, dáng dấp càng lớn,
tính cách càng phản nghịch.

Đặc biệt sau khi trải qua vài trận chiến dịch, để cho nó bị vết thương

khó nói, nó càng thêm lựa chọn trực tiếp thoát khỏi quân đội, làm việc kinh
doanh, làm chuyện mình thích, nếu không phải bọn họ cho gọi, nó đều
không chủ động về nhà.

Ông cụ Tiêu than nhẹ một tiếng trong lòng, năm đó, nguyên nhân ông

cụ không phản đối Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi hai đứa bé kia, cũng bởi vì, khi
Tiêu Cẩn Chi nhắc đến hai đứa bé đó, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng và vô
tình, sẽ lộ ra dịu dàng và mỉm cười.

Lúc ấy ông cụ đã nghĩ, nếu như die nda nle equ ydo nn hai đứa bé kia

thật sự có thể mang đến cho Cẩn Chi ám áp và vui vẻ, vậy thì để cho hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.