bất mãn yếu ớt khẽ kêu, "Anh Cẩn, em còn muốn ngủ, anh đừng ẫm ĩ em,
có được hay không?"
Tiêu Cẩn Chi bất đắc dĩ đầy mặt nhìn vẻ mặt ngủ ngây thơ này, kiên
nhẫn dụ dỗ cô, "Bảo bối, hôm nay chúng ta có chuyện lớn phải làm, trước
em dậy thu dọn một chút, đợi một lát lên xe lại ngủ tiếp, có được hay
không?"
Mắt Tiêu Cửu Cửu cũng không mở, giương tay ôm anh, vùi mặt cọ sát
ở trong lòng anh, "Chuyện lớn gì cần phải đi làm vào lúc này? Em cũng
mệt chết đi được, cả người đều đau......"
Nói đến đây, cô lại nhớ tới triền miên kiều diễm của hai người tối hôm
qua, sắc mặt lại khẽ nóng lên.
Tối ngày hôm qua, tuy là lần thứ hai của hai người bọn họ, nhưng lại
là lần đầu tiên cô tỉnh táo làm với anh, sự dịu dàng của anh, sự bao dung
của anh, sự cẩn thận của anh, sự che chở của anh, làm cho cô vừa nghĩ tới
liền cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Cô biết, bởi vì phải bận tâm thân thể của cô, anh không dám dùng sức
lắm, nhất định là anh cũng không thỏa thích, nhưng anh lại kiên nhẫn yêu
cô, để cho cô đạt tới đỉnh cao vui sướng cực hạn.
Nghĩ tới đây, cô mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuấn dật trước mắt này,
đối diện đôi mắt tràn đầy thâm tình và bất đắc dĩ đối với cô của anh, nũng
nịu hô một tiếng, "Anh Cẩn......"
"Hả?"
Anh đáp nhẹ một tiếng, ôm ấp thân thể mềm mại của cô, cũng không
nỡ buông tay, hận không thể lại yêu cô sâu sắc thêm một lần giống như tối
hôm qua vậy, lại cảm giác một chút ngọt ngào và khuây khoả khi bị cô
dung nạp.