Nghiêm tiên sinh có khí chất phong độ của người trí thức vừa nhìn liền để
người ta cảm thấy bội phục a.”
“Đâu đâu.” Nghiêm Tuấn Thanh cười nói.
Nghiêm Tuấn Trạch ở bên cạnh nhìn hai người bộ dáng khách sáo cũng
có chút bất đắc dĩ: “Hiện tại chúng ta cũng không coi là người ngoài, hai
người các ngươi cũng không cần một câu tiên sinh, một câu tiểu thư đi?”
Dương Hiểu Đồng và Nghiêm Tuấn Thanh đồng thời có chút xấu hổ, lần
đầu gặp mặt không tự chủ liền nói chuyện như vậy. “Đã như vậy, anh liền
gọi em một tiếng Hiểu Đồng đi, em cùng Tuấn Trạch giống nhau kêu anh
anh hai được không?” Dương Hiểu Đồng nói.
“Đương nhiên được!” Mỗi một câu đều gọi Nghiêm tiên sinh xác thực
cũng có chút kỳ quái.
Nghiêm Tuấn Thanh cùng cô tùy ý trò chuyện một chút không quan hệ
đau khổ, Dương Hiểu Đồng phát hiện nam nhân thành tựu phi phàm này kỳ
thực cũng có một mặt hài hước, chỉ là trong quá trình nói chuyện phiếm
Dương Hiểu Đồng phát hiện trong mắt Nghiêm Tuấn Thanh có một chút
sốt ruột.
Lần này mục đích Nghiêm Tuấn Thanh tới chính là vì Tống Nhã Thiến,
chính mình tự nhiên cũng không cần ở trong này cùng hắn nói chuyện
phiếm, thế nhưng cô là một người thức thời a.
Sau khi cùng Nghiêm Tuấn Trạch nháy mắt một cái, Dương Hiểu Đồng
cười nói: “Anh hai, em nghĩ là lần này anh đến đây chủ yếu là vì thấy một
người đi, giờ em gọi cô ấy qua đây được không?”
Nghiêm Tuấn Thanh đang nghĩ ngợi nên mở miệng thế nào, không ngờ
Dương Hiểu Đồng vậy mà laị nói thẳng ra tâm tư của hắn, trong lúc nhất