“Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể trở thành lão đại Thụy Thành?”
“Có ta ở đây, kiếp này ngươi cũng không thể xưng bá Thụy Thành.”
“Ngươi thật sự không biết tự mình hiểu lấy.”
“Sau ngày hôm nay, bang Cuồng Lang sẽ xóa tên trong bang phái ở Thụy
Thành!”
Một quyền cuối cùng, Dương Hiểu Đồng hung hăng đánh sau gáy Cuồng
Lang, mặc dù không trực tiếp cắt ngang, nhưng nhìn bộ dáng Cuồng Lang
cũng không sống được bao lâu.
Rất rõ ràng, một quyền này của Dương Hiểu Đồng rất nặng, mà đây cũng
là quyết định của cô.
Đã để trận chiến này bạo phát, thì nó đã định trước không thể dễ dàng kết
thúc. Nếu như lần này tha cho Cuồng Lang, hắn nhất định sẽ nghĩ hết biện
pháp trả thù, ở khắp nơi đối nghịch với mình, điều như vậy cũng không
phải là thứ Dương Hiểu Đồng nguyện ý nhìn thấy.
Vốn cô cho rằng ngày này đến còn cần không ít thời gian, không ngờ
Cuồng Lang lại tự mình tìm tới cửa, cho nên thời kì bang Cuồng Lang kết
thúc cũng tới sớm hơn.
Ở Nghiêm gia, sau khi trải qua chuyện Diệc gia, cô liền triệt để hiểu
được một đạo lý: Thực lực, mới là trọng yếu nhất. Chỉ có có thực lực, đối
phương mới có thể nhìn thẳng vào ngươi, lời ngươi mới có phân lượng.
Một đạo lý khác chính là trên thế giới này muốn có thực lực được mọi
người ngưỡng vọng, dựa vào tự mình một người là không đủ, cho nên cô
đang suy nghĩ dùng tất cả biện pháp khiến lực lượng bên cạnh mình cường
đại!