CỰC PHẨM THIÊN KIÊU - Trang 1337

Trương Doãn Kiệt thậm chí có một chút ngại ngùng, hiển nhiên là đang

nghĩ tới bộ dáng thất bại trước kia. Anh vẫn luôn cho rằng làm bánh ngọt
cũng không phải việc gì khó nhưng chỉ có sau khi làm mới hiểu được độ
khó của nó.

“Em nghĩ đây sẽ là chiếc bánh ngọt suốt đời khó quên, quả thực khiến

em cảm thấy kinh hỉ, thực sự cám ơn anh, Doãn Kiệt.” Lúc nói ra lời này,
tâm tình Dương Hiểu Đồng xảy ra một tia biến hóa, bất tri bất giác cô đã
không hề coi Trương Doãn Kiệt là anh trai của mình nữa, chỉ có điều bây
giờ cô còn chưa phát hiện mà thôi.

“Anh đàn một khúc cho em nghe nhé, đây là sáng tác mới nhất của anh.”

“Tốt, em cũng chưa từng nghe qua anh đàn.” Vẫn luôn biết Trương Doãn

Kiệt dương cầm cực kì nổi danh, chỉ đáng tiếc cô chưa từng nghe qua, hiện
tại có cơ hội này, đương nhiên muốn nghe một phen.

Trương Doãn Kiệt ngồi trên ghế, chỉ như thế thôi vừa nhìn đã tản ra mị

lực vô cùng, ánh mắt Dương Hiểu Đồng cũng có chút si mê, anh ấy thực sự
giống như vương tử, không tìm được chút khuyết điểm nào, không biết
tương lai ai sẽ là công chúa của anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Hiểu Đồng không hiểu sao có chút đố kị,

sau khi phát hiện điểm khác thường này, Dương Hiểu Đồng lập tức loại bỏ
ý nghĩ trong đầu, mình đang nghĩ loạn cái gì a?

Hai bàn tay thon dài của Trương Doãn Kiệt lưu loát trên phím đàn đen

trắng, tiếng đàn dễ nghe vang vọng toàn bộ căn phòng, vui vẻ mà lại ưu
mỹ, khiến tâm tình Dương Hiểu Đồng cũng tốt hơn.

Trương Doãn Kiệt cũng bắt đầu hát lên: “Em là một cô gái xinh đẹp, em

là một cô gái…” Bài hát này lại là vì Dương Hiểu Đồng mà sáng tác,
Dương Hiểu Đồng cảm thấy bài hát này là bài hát hay nhất mà cô từng
nghe, hôm nay cô thực sự có quá nhiều kinh hỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.