Tâm địa lại ác độc như vậy (Sally: Tiểu Đồng rất may mắn khi có những
người bạn như vậy nha).
“Hiểu Đồng, mày không sao chứ?” Nhược Nhược lo lắng hỏi, cô thật sự
không biết Tiểu Đồng có chịu đựng được hay không đả kích này, nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch kia mà đau lòng.Dương Hiểu Đồng
khoát tay áo, ý bảo mình không có chuyện gì, cố gắng trấn định xuống, vô
luận như thế nào cô cũng không muốn biểu hiện ra trước mặt mọi người
rằng mình đau lòng, “Việc đã đến nước này, vậy ta chúc các ngươi vĩnh
viễn cũng không hanh phúc, haha” Dương Hiểu Đồng không để ý ánh mắt
kinh ngạc của mọi người, tiếng cười kia mang theo tuyệt vọng rời khỏi căn
tin. (Sally: cái mặt phúc hắc của chị đã được khởi động a)
Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn theo sát phía sau Tiểu Đồng, để lại ánh
mắt kinh ngạc cùng xanh mét nhìn hai người.
“Hiểu Đồng…” Hai người cùng mở miệng, trong giọng nói mang theo sự
lo lắng không nói nên lời, Đồng Đồng là người kiên cường, vô luận gặp bất
cứ chuyện gì cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt người khác, điểm này
hai người các cô biết rõ.
“Ta không sao, ta muốn yên lặng một chút, các ngươi không cần lo lắng”
Không ai có thể hiểu rõ được tâm trạng của cô lúc này, thầm nghĩ mình thật
ngốc, cố gắng trấn định lại cảm xúc của mình một chút.
Chia tay hai người bạn, đi ngang qua một con đường lớn, không để ý có
một chiếc xe đang lao tới, kèn xe không ngừng vang lên, người lái xe tức
giận hét lên, Dương Hiểu Đồng hoàn toàn không nghe thấy, cô chỉ cảm
thấy mình đã chạy thật lâu thật lâu, chân cũng dần mất cảm giác, rốt cuộc
không chạy được nữa mới ngừng lại.
Bất tri bất giác cô đã chạy tới công viên, ngôi trên ghế lạnh lẽo, nước mắt
cứ thi nhau chảy xuống, quả thật bị hai người mình tin tưởng phản bội là