đáp ứng. Không nghĩ tới sẽ xuất hiện cục diện như vậy, chẳng lẽ Vương
Nhược Tịch cùng Dương Hiểu Đồng có thù hằn gì với nhau? Nhưng dường
như không hề nghe hai người có mâu thuẫn gì với nhau.
Nhìn vẻ mặt hội trưởng lo lắng, Dương Hiểu Đồng khóe miệng gợi lên
nụ cười, ý bảo hắn có thể mở nhạc, chỉ có như vậy những người dưới đài
mới có thể im miệng. Cô luôn rất tự tin như vậy.
Hội trưởng nhìn Dương Hiểu Đồng ra hiệu, kinh ngạc vạn phần, dưới
tình trạng như vậy còn yêu cầu mở nhạc? Nếu như vậy cô ấy có thể biểu
diễn tốt sao? Nhưng nhìn khuôn mặt tự tin của Dương Hiểu Đồng hắn kìm
lòng không đậu hướng phía trước ra hiệu.
Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng hắn lại cảm thấy Dương Hiểu
Đồng sẽ thàng công, cô tực hồ có loại mị lực khiến người ta tin phục, chỉ
cần nhìn cô thì mọi lo lắng đều sẽ tan biến hết.
Âm nhạc vang lên, Dương Hiểu Đồng không hề quan tâm phía dưới đài
mà bắt đầu biểu diễn, động tác uyển chuyển, khuôn mặt tà mị, thân ảnh
dưới ánh đèn như tỏa hào quang chói mắt, giống như ngày thường, trên
người cô tỏa ra mị lực không gì so sánh, cực kì dụ hoặc nhưng lại xa cách,
vòng eo thon nhỏ khêu gợi, cái mông uyển chuyển, ánh mắt câu người so
với Vương Nhược Tịch có hơn chứ không kém.
Vương Nhược Tịch biểu diễn rất tốt, thực dụ hoặc, nhưng cô ta lại xem
nhẹ một đặc điểm của ewjazz, đó chính là cuồng dã. Ewjazz thật ra không
cần sự gợi cảm mà cái trọng yếu nhất chính là cuồng dã.
Mà hiện tại, Dương Hiểu Đồng lại có thể kết hợp hai cái với nhau, mị
hoặc đồng thời mang theo sự cuồng dã, giống như tiểu mèo hoang không gì
có thể chính phục, càng khiến người ta dâng lên ý muốn chính phục, mỗi
một động tác đều khiến linh hồn bọn họ chấn động, hoàn toàn tạo ra chân
lý của ewjazz.