Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Doãn Lăng Hạo, không ngờ
hắn sẽ có ý nghĩ như vậy, quét một vòng, đám người ăn mặc ngăn nắp xinh
đẹp, trên mặt tươi cười lại có mấy phần chân thực? Không ngừng nói lời ca
tụng, này, sợ là hắn đã sớm nghe đến ghét đi.
Đúng vậy, người không cùng giai cấp có phiền não bất đồng, mặc dù cô
cuộc sống rất túng quẫn, nhưng sinh nhật của cô đều cùng người nhà cùng
nhau trải qua, thật ấm áp cũng rất vui vẻ. Tiệc sinh nhật Doãn Lăng Hạo,
thoạt nhìn hoa lệ mà lại xa xỉ, chỉ là ở trong này lại là không cảm giác được
ấm áp này.
“Sau khi yến hội kết thúc chúng ta cùng đi chơi đi?” Nhìn Doãn Lăng
Hạo như vậy, Dương Hiểu Đồng đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Doãn Lăng Hạo lông mày nhướng lên, “Em nói là sự thật?”
“Đấy là đương nhiên, không đi xong rồi!” Bĩu môi, còn chưa tin lời cô
nói?
“Ha ha, tốt!” Doãn Lăng Hạo trên mặt tươi cười thật tình, không phải
tươi cười nhợt nhạt luôn luôn câu ở khóe môi trước kia, mà là phát ra từ nội
tâm, tươi cười chân thành nhất, Dương Hiểu Đồng nhìn ngẩn ra, cô chưa
từng thấy Doãn Lăng Hạo cười như vậy.
Bình thường hắn nhìn qua mê người mà lại có phong độ, mà hắn hiện tại
nhìn qua lại chân chính vui vẻ, tươi cười che giấu không được, giờ khắc
này, cô tựa hồ nhìn thấy một mặt chân thật của hắn khi bỏ xuống lớp ngụy
trang.
Doãn Lăng Hạo thu hồi tươi cười, nhìn Dương Hiểu Đồng ngơ ngẩn, ở
trước mắt của cô hươ tay “Em làm sao vậy? Phát ngốc sao?” Mặc dù là nói
như vậy, thế nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Cùng cô cùng một chỗ, chính
hắn tựa hồ so với thay đổi rất nhiều, có bao nhiêu lâu không có cười qua
như vậy?