“Nga, thì ra là thế a!” Doãn Lăng Hạo lộ ra tươi cười minh bạch, chỉ là
trong lòng lại có một ít phiền muộn, chẳng biết tại sao, nhìn hai người nói
chuyện phiếm cao hứng như thế, hắn vậy mà cảm thấy có chút cô đơn? Lắc
lắc đầu, hắn sao có thể xuất hiện cảm xúc như vậy? Cùng bình thường quá
không hợp!
Ba người trò chuyện một chút, rất nhanh tới dạ tiệc bắt đầu! Ba ba Doãn
Lăng Hạo cũng đi tới, mặc dù hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng tuyệt không
cảm thấy hắn lớn tuổi, tương phản trên người của hắn mỗi thời mỗi khắc
đều thể hiện mị lực nam nhân thành thục.
Một thân tây trang màu đen, cổ thắt cà vạt, trên cổ tay mang theo đồng
hồ đeo tay, một bộ này giá trị cũng rất xa sỉ a. Trong mắt của hắn lộ ra cơ
trí, có đặc điểm nhân sĩ thành công, tự tin của hắn hiển lộ không thể nghi
ngờ.
Nhìn Nghiêm Tuấn Trạch cũng ở đây, nói, “Tuấn Trạch cũng tới a! Ba
cháu gần đây có khỏe không?”
Nghiêm Tuấn Trạch lễ phép thi lễ một cái “Bác trai, ba cháu mọi chuyện
đều tốt, cảm ơn sự quan tâm của bác. Lăng Hạo sinh nhật cháu sao có thể
không đến a.” Trên mặt như cũ là nụ cười sáng lạn kia, làm cho người ta
nhìn tâm tình thật tốt.
“Nghiêm Nguyên có một hảo nhi tử a!” Doãn Ngạo Thiên tán thưởng
nói, nhưng mà lúc đưa mắt chuyển tới Dương Hiểu Đồng bên người con
mình, trong mắt tràn đầy sắc bén “Tiểu thư đây là?”