ta biết cô nhất định không được, cô ấy nếu như thật có thể đánh đàn, thế
giới này liền thực sự huyền huyễn.
“Hiểu Đồng, em có thể không đi.” Doãn Lăng Hạo lo lắng nói, Vi Nhi
này thực sự là, Hiểu Đồng từng học dương cầm sao? Cô cũng chỉ là xuất
thân trong gia đình bình thường, dương cầm cũng chỉ ở trường học thấy
qua, hắn không nghĩ đến sẽ làm cô đối mặt cục diện xấu hổ như vậy.
Dương Hiểu Đồng chuyển mắt sang, cho hai người một nụ cười an tâm,
“Yên tâm đi, ta không có vấn đề.”
Mặc dù hai người trong lòng đều rất lo lắng, nhưng nhìn cô cười như vậy
lại cảm thấy rất an tâm, cho nên trong lúc nhất thời hai người cũng không
có ngăn cô lại.
Dương Hiểu Đồng mặt mang theo tươi cười đi tới hội trường, nhìn vẻ
mặt đắc ý của Thiệu Vi Nhi, trong mắt đều là vẻ khinh thường, cô ta cũng
chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như thế đi.
Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng lên sân khấu, mọi người nhao nhao vỗ tay,
muốn nhìn xem bạn gái Doãn Lăng Hạo có phải hay không rất ưu tú, mà
lúc này, Nghiêm Tuấn Trạch lên tiếng “Khó có được cơ hội như vậy, ta liền
cùng vị tiểu thư này hợp tấu đi.” Trên mặt như cũ là ki nụ cười sáng lạn, mê
hoặc tâm trí mọi người.
Chuyện như vậy mọi người tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mặc dù cảm thấy
có chút kỳ quái, nhưng bọn họ hợp tấu vẫn làm cho người ta chờ mong,
nhìn thấy mọi người đều đồng ý, Nghiêm Tuấn Trạch đi tới bên người
Dương Hiểu Đồng, cầm đàn violin để ở một bên lên.
Dương Hiểu Đồng rất kinh ngạc, không ngờ Nghiêm Tuấn Trạch sẽ tới,
ai biết Nghiêm Tuấn Trạch nhìn thấy cô còn nháy nháy mắt, cái này cô liền
hiểu hắn là đến giúp cô, lập tức đáp lại một nụ cười cảm kích.