CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ - Trang 269

“Bên mẹ…” Lý Huyền có phần do dự.

“Thật ra mẹ con mới là người muốn gọi con về.” Lý Chính Cần khẽ

nói trong điện thoại: “Cũng đã hơn nửa năm rồi, tuy ngoài miệng bà ấy
không nói, thật ra trong lòng cũng nhớ con!”

Lý Huyền tươi cười: “Vâng ạ, thứ bảy con về.”

Từ khi Lý Sơ xảy ra chuyện, quan hệ giữa Lý Huyền và mẹ cô Triệu

Di rất tệ, Triệu Di vẫn không tha thứ cho Lý Huyền, cho rằng cô mới là đầu
sỏ khiến Lý Sơ tự sát, nếu lúc trước cô không ích kỷ như vậy, đồng ý giúp
em gái một chút, Lý Sơ cũng không đến mức mắc bệnh trầm cảm, càng
không đến mức nằm dưới đường ray tự sát như vậy.

Trước đây Triệu Di đã tặng cô mấy cái tát ở bệnh viện, đến giờ mỗi

khi Lý Huyền nhớ lại, khuôn mặt vẫn cảm thấy đau đớn.

Bố mẹ Lý Huyền đều là những nghệ thuật gia nổi tiếng của thế hệ

trước, sống ở một thị trấn nhỏ tên là Giang Thành ở ngoại thành thủ đô,
Giang Thành có thế đất dựa núi hướng sông, quang cảnh thanh nhã tĩnh
lặng, trong trấn có hơn mười rạp hát và phòng nhạc lớn nhỏ, rất nhiều
người trong trấn làm về lĩnh vực âm nhạc, lúc nào cũng có thể nhìn thấy
người ôm đàn ghi-ta hoặc đàn violon, chơi nhạc trên đường phố, nơi đây là
cái nôi sản sinh ra rất nhiều nghệ thuật gia nổi tiếng, có người theo dòng
nhạc cổ điển, cũng có người theo dòng nhạc thịnh hành, mỗi ngày cuối tuần
hoặc ngày nghỉ đều sẽ có một lượng du khách lớn nghe danh mà đến du
lịch tham quan, buổi tối vào rạp hát thưởng thức ca kịch.

Lý Huyền kéo hành lý từ nhà ga đi ra, bố cô Lý Chính Cần đã đứng ở

cổng ra của nhà ga chờ cô.

“Bố.” Lý Huyền chào ông một tiếng, Lý Chính Cần nhìn thấy con gái,

trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa hiền lành, vội vàng đi tới nhận lấy hành lý của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.