CƯNG CHIỀU EM, SAO NHỎ - Trang 387

“Xem ra em thật sự chưa thỏa mãn.” Lâm Hi trực tiếp lật ngược cơ thể

Lý Huyền, để cô đưa lưng về phía anh, xốc váy ngủ lên: “Lần này anh để
em nhìn xem, bao lâu thì tính là bình thường.”

A!

Lại đến!

———-

Hai người ầm ĩ suốt một đêm.

Lần thứ hai, Lâm Hi lăn lộn cô hơn một giờ, hai người mệt mỏi ngủ

thiếp đi, kết quả khi trời vừa tờ mờ sáng, cô còn đang say giấc nồng, anh lại
tiến vào, từng đợt khoái cảm kích thích thần kinh đánh thức cô dậy.

Người đàn ông này, quả thật là cầm thú, không… Là dã thú…

Lý Huyền cấm dục hai mươi sáu năm.

Đêm nay, tứ tình bùng cháy, đốt thành tro bụi.

Hai người ngủ một giấc tới giữa trưa, Lý Huyền ôm vòng eo cứng rắn

của Lâm Hi, ngẩng đầu nhìn anh, tóc xõa tán loạn, trên cằm thấp thoáng
râu, khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo, lông mi vừa dày vừa dài, thật
là đẹp.

Hai mươi sáu năm cuộc đời cô, trước nay chưa từng có một giây phút

nào, trọn vẹn như vậy.

Cô nhớ tới một câu châm ngôn: Người, nhất định phải yêu!

Lâm Hi tỉnh lại trong nụ hôn của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.