nũng với cô.
"Tây Bảo." Lý Huyền vuốt bụng chú chó lông vàng, nhớ đến chú chó
đen mà Lâm Hi nuôi, chó đen nhỏ hơn Tây Bảo, nhưng cả cơ thể tràn ngập
cơ bắp mạnh mẽ, giống như anh vậy...
Lý Huyền nhéo mỡ bụng Tây Bảo, gãi ngứa cho nó.
"Đúng rồi, còn có chút việc." Dịch Tiểu Gia ôm gối ngồi trên ghế sô
pha nhà Lý Huyền, nói với cô: "Hôm qua Diệp Hinh Điềm về công ty, nói
cô ấy chia tay rồi."
Lý Huyền tò mò ngước mắt: "Chia tay?"
"Vâng." Dịch Tiểu Gia gật gật đầu: "Cô ấy rất bình tĩnh, bộ dáng có vẻ
cũng không sao, nói người đàn ông kia tham gia
《 Tìm kiếm giọng ca mới
》, cô ấy không thể ở bên cậu ta, cho nên chủ động chia tay."
"Vì sao?" Lý Huyền nghĩ đến trước đây cô ấy còn sống chết theo
người ta, làm thế nào cũng không chịu chia tay, tại sao bây giờ lại dứt khoát
như vậy.
"Diệp Hinh Điềm nói cô ấy có một nguyên tắc, tuyệt đối không yêu
người trong nghề." Dịch Tiểu Gia giải thích: "Có chuyện thiên hậu Lưu Tư
năm xưa làm vết xe đổ, ai biết có thể bị người ta chơi đùa hay không,
không còn giá trị lợi dụng thì một chân đá văng, dẫm lên máu thịt người
khác để nổi tiếng, những chuyện này xảy ra rất nhiều trong giới giải trí, đây
nguyên văn lời cô ấy nói."
Lý Huyền không nói gì, im lặng lát, cuối cùng than nhẹ một tiếng:
"Coi như con bé có chút thông minh, cứ như vậy đi."
Khi Dịch Tiểu Gia ra khỏi biệt thự của Lý Huyền, Lý Huyền gọi cô ấy
lại: "Đôi giày để ngoài cửa kia, em giúp chị mang ra ngoài vứt nhé."