Anh đang làm gì vậy!
Rốt cuộc anh đang làm gì vậy!
Trong lòng Lý Huyền rối bời, cô cố gắng tránh khỏi sự giam cầm của
anh, sau đó vung tay tát anh, trong bóng tối, tiếng da thịt tiếp xúc "Bốp"
một cái, vô cùng vang dội.
Lâm Hi bị cô tát đến mất phương hướng, cuối cùng phải buông cô ra.
Lý Huyền dựa tường há miệng thở hổn hển, nương theo ánh trăng
ngoài cửa sổ soi vào, đề phòng nhìn anh.
Cô vội vàng cởi giày cao gót của mình, sờ soạng tủ giày trong bóng
tối, tùy ý xách một đôi giày thể thao ra, sau khi xỏ vào, trực tiếp mở cửa đi
ra ngoài, "Rầm" một tiếng, cửa phòng mang theo sự tức giận nặng nề đóng
lại.
Đúng lúc này, công tắc đèn "Lạch cạch" một cái, bật lên, Từ Diệp
đứng bên tường, cười đến sắp tắt thở.
"Ha ha ha ha, Lâm Hi, cậu cũng có ngày như ngựa mất móng trước cơ
à, bàn tay phụ nữ ăn ngon không?"
"Cậu mẹ nó không đi làm à?" Lâm Hi vuốt khuôn mặt nóng rát, buồn
phiền nhìn cậu ta: "Đèn cũng không bật."
"Buổi chiều uống say nên ngủ quên." Từ Diệp quay lại ghế sô pha:
"Kết quả cậu trở về lại chơi trò kích thích như vậy, tớ không dám nói gì,
chẳng may phá hỏng chuyện tốt của cậu thì sao."
Lâm Hi bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống, xách đôi giày cao gót màu đen
bị gãy trên mặt đất lên, lại nhìn góc trống trong tủ giày, đau lòng chửi thề