CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 106

Cố Hi cũng không để ý, chân dài lướt qua, ưu nhã ngồi xuống, tự có

người vì cô mà rót rượu, cô liên tục uống cạn hai ly, lúc này mới khom lưng
cầm lấy hộp thuốc lá trước mặt Quý Thiếu Kiệt, rút ra một điếu, rồi quăng
hộp thuốc lá về lại trên bàn, dựa người ra ghế sô pha, bên cạnh liền có
người đưa mồi lửa qua, châm lên, hơi nheo mắt hít sâu một hơi, ngón tay
xinh đẹp với màu sơn đỏ thẩm vểnh lên, đôi mắt to quyến rũ xuyên thấu qua
sương mù nhìn về Quý Thiếu Kiệt.

“Thật đáng ghét, anh của em ở Thụy Sĩ đã trở lại rồi, ông già bảo em

nhất định phải về nhà ăn cơm. Không có cách nào, đi về lộ mặt xong là
chạy tới đây ngay đấy.” Đây là đang giải thích nguyên nhân tới trễ với Quý
Thiếu Kiệt.

Cô vẽ đuôi mắt hơi nhếch lên, mùi nước hoa trên người thơm ngào ngạt,

thấm vào ruột gan, cơ thể nữ tính thành thục mang theo nhiệt độ ấm nóng
mềm mại ngang nhiên xông qua, nặng nhẹ vừa phải, đè trên cánh tay người
đàn ông là một loại thoải mái vô cùng.

Quý Thiếu Kiệt khẽ nhấp một ngụm rượu, mỉm cười không chút để ý

nói: “Cố Giác trở về? Em bảo cậu ta ngày mai gọi điện thoại cho anh, cùng
ăn một bữa cơm.”

Cố Hi dùng đuôi mắt xinh đẹp liếc anh, một làn khói xa xa phun lên mặt

anh, “Ngày mai anh có thể rút ra chút thời gian sao hả người bận rộn?”
Tiếng nói của cô hơi khàn khàn, nghe vào trong tai đàn ông, là một loại vô
cùng hấp dẫn.

Khác hoàn toàn với tiếng nói trong trẻo của cô gái Kiều Kiều kia.

Thành thục, phong tình vạn chủng, thông minh biết điều, phụ nữ như

vậy mới là vật báu trong mắt đàn ông?

Tầm mắt của Quý Thiếu Kiệt rõ ràng đang đuổi theo một hình ảnh khác,

đột nhiên có chút hoảng hốt, buổi chiều hôm đó bỗng nhiên cứng rắn trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.