CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 121

“Cô chắc chắn tôi sẽ giữ cô lại như vậy sao?” Anh bất động thanh sắc.

Không nhịn được hù dọa cô, “Cô Chung, nếu như tôi nhớ không lầm, trước
đây không lâu cô đã từng cảnh cáo tôi hãy tránh xa cô một chút.”

“Vậy tại sao chú lại xen vào việc của người khác, mang tôi trở về đây

làm gì?” Quả nhiên, cô giống như con nhím lập tức đánh trả, mắt to đen láy
trừng anh, bướng bỉnh mà mỉa mai, hai tay gắt gao ôm gối vào trong ngực,
ở trong mắt người làm ăn, dễ dàng nhìn ra đây là một loại tư thế căng thẳng
đề phòng.

“Chú, tôi cũng không phải tự quen thuộc, hiện tại chú đối với tôi mà nói

cũng chỉ là một người không quen biết. Đừng tưởng rằng tôi không biết,
hôm nay ở trong văn phòng, chú nhìn lén sau lưng tôi, lều trại trong quần
còn dựng rất cao.”

Quý Thiếu Kiệt quẫn bách trong nháy mắt, trong đầu hiện ra hình ảnh

ông chú đáng khinh làm ra hành động bất nhã với một cô bé trắng mịn. Cô
nhóc này, lúc nào cũng nói chuyện trực tiếp như vậy sao? Thật đúng là...
Đồng ngôn vô kị.

Trái lại, bộ dáng cô nhóc không sao cả, “Chỉ có điều, chú à, hiện tại tôi

thực sự rất mệt, đầu cũng đau. Bây giờ tôi không có dự định gì, lqd chuyện
của ngày mai thì ngày mai hãy nói, tôi mệt mỏi muốn chết, chú à, trước hết
chú hãy cho tôi mượn chỗ để ngủ một giấc có được không?”

Trước khi lên lầu, cô nhìn đồng hồ báo giờ trên tường trong phòng

khách, đã hơn 11 giờ, mọi khi giờ này cô đã sớm vùi mình trong khuỷu tay
của các anh mà ngủ say rồi.

Quý Thiếu Kiệt tạm thời không hé răng, ngắm nghía điều khiển từ xa

trong tay, trên mặt là một nụ cười như có như không ý vị sâu xa.

“Cô bạn nhỏ, tôi cũng không phải là một nhà từ thiện, cô có biết, bọn họ

đều gọi tôi là Quỷ Kiến Sầu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.