CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 152

Quý Thiếu Kiệt đang đứng cạnh cửa sổ phiền não hút thuốc, sợ gió vào

nên chỉ dám kéo cửa sổ ra một chút. Anh chỉ về người trên giường nói:
“Bác Vương, là bạn gái của con, có lẽ là bị cảm, bác tiêm cho cô ấy hay là
cái gì cũng được, để cho cô ấy nhanh khỏe lại.”

Bạn gái? Bác sĩ Vương có chút lẩm bẩm. Tuy rằng ông đã từng thấy

mấy cô gái trên giường, nhưng được Quý Thiếu Kiệt gọi là bạn gái vẫn là
lần đầu tiên.

Ông hiểu rõ tình trạng sức khỏe của Quý Thiếu Kiệt. Mặc dù trên danh

nghĩa là cháu, nhưng từ nhỏ tính cách của Quý Thiếu Kiệt rất khó chọc.
Chuyện của người trẻ tuổi, bác sĩ Vương cũng không dám hỏi nhiều, gật gật
đầu, trực tiếp lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ, vừa thấy sốt cao. Cũng không nói
nhiều, trong hộp thuốc đã chuẩn bị thuốc, trực tiếp châm kim truyền nước.

Lạc Lạc vốn dĩ đang ở trong trạng thái hôn mê, lúc này bị kim châm cổ

tay nhất lên giãy giụa muốn tránh khỏi, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp, bộ
dạng muốn khóc, Quý Thiệu Kiệt đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn thấy rõ
ràng, anh là bị cô khóc mà sợ, vội vàng xông về phía trước vài bước, giúp
cô xoa nhẹ cái mu bàn tay, phân tán lực chú ý của cô, lúc này cô mới yên
tĩnh ngủ thật say.

“Các người đi ra ngoài trước đi!” Quý Thiếu Kiệt đảo mắt qua hai bên, ý

bảo mấy người quản gia đi ra ngoài, lại nói: “Bác Vương, sẵn tiện nhờ bác
kiểm tra phía dưới một chút.”

Bác sĩ Vương cũng nghe ra trong giọng điệu của đứa cháu này có vài

phần không được tự nhiên, trong đầu thoáng xoay xoay, mới phản ứng kịp
“Phía dưới” trong lời anh nói là chỗ nào.

Ông là bác sĩ lớn tuổi, tất cả mọi người bất kể na, nữ lớn nhỏ đều do ông

chăm sóc, lập tức không có ngập ngừng theo lời đi kiểm tra. Trong lòng tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.