CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 182

Cô cái gì cũng chưa nói, nhưng anh đã biết đáp án rồi, tạm thời cô

không có khả năng trở lại bên cạnh hai anh em nhà họ Chung.

Anh cũng không biết bản thân mình đã thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng cô

thất hồn lạc vía như vậy, khiến anh chỉ cảm thấy cả trái tim giống như bị ai
gõ một cái, bực bội khó chịu, lời nói ra khỏi miệng lại trở nên lạnh như
băng.

“Thế nào! Lúc này người đã ở trước mặt em rồi ngược lại không có can

đảm sao? không phải hôm nay em đã mắng bảo vệ vì bọn họ không cho em
ra ngoài sao? Không phải em nên ôn tập Anh văn để chuẩn bị trở lại thi
sao? Em không đi à? Hay là để tôi gọi anh trai em trở lại?”

Dao động trong mắt cô càng lúc càng to lớn, rốt cuộc nước mắt cũng

nhịn không được, nhưng chỉ là cắn chặt môi, quật cường mà oán hận nhìn
anh, cuối cùng vẫn không để cho nó rớt xuống.

Anh bị ánh nước trong mắt cô thiêu đốt, trái tim không thể không chế

được mà mềm nhũn, có chút đau đớn.

Đau đớn của cô từ khi nào thì bắt đầu trở thành đau đớn của anh? Miệng

vết thương của cô, khi nào thì bắt đầu trở thành miệng vết thương của anh?

* * *

Lạc Lạc đã từng tưởng tượng qua rất nhiều loại cảnh tượng gặp lại các

anh của mình, mũi chua xót, rơi lệ, ôm ấp, hôn môi! Cô sẽ bò trên lưng, gác
ở trên vai hoặc bổ nhào vào trong lòng bọn họ! Cô đồng ý để cho bọn họ
hôn mỗi một góc trên thân thể mình! Cô sẽ nói cô sẽ không bao giờ rời xa
bọn họ nữa, bọn họ sẽ nói không bao giờ ức hiếp cô, không bao giờ đánh
mất cô nữa.

Nghĩ tới rất nhiều loại, nhưng mỗi một loại đều không có đột nhiên và

xa lạ như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.