CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 197

nóng từ trong mỗi một lỗ chân lông tỏa ra ngoài, tim đập thình thịch.

Đến cơm cũng không kịp ăn, chỉ dặn dò gói lại đem về, không muốn chờ

một khắc nào, lúc này chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa thân hình
mềm mại trên lưng này về nhà... đặt lên giường.

Cuối cùng xe cũng tới, chú Cương vội vàng bước xuống, vươn hai tay ra

muốn tiếp nhận cô gái trên lưng ông chủ, lại không biết ông chủ có nguyện
ý hay không.

Anh dùng cằm ra hiệu chú Cương mở cửa phía sau, tự mình cẩn thận thả

cô gái vào trong xe, anh rất cao, Lạc Lạc bị thả vào không khỏi bị đụng
trúng đầu, nên “A” một tiếng thật dài.

Anh chán nản, động tác lại càng thêm cẩn thận.

Chú Cương không giúp được gì, muốn giúp đỡ cầm giày cũng bị ông

chủ từ chối rồi.

“Trở về biệt thự Cách Lan!” Anh cũng lên xe theo, dặn dò ngắn gọn.

Chú Cương cung kính trả lời, cũng không có tắt máy xe trực tiếp thả

lỏng phanh, đạp chân ga, phóng đi như tên bắn. Ông chủ không nói gì,
nhưng mấy năm nay đi theo ông chủ, chú Cương cảm nhận được ông chủ
đang vô cùng gấp gáp.

Bởi vì phải mua này nọ cho cô, anh đã cố ý đi loại xe có bảy chỗ ngồi,

nên trong xe rất rộng rãi.

Anh ấn một công tắc trong tay, một vách ngăn màu đen liền khép lại,

ngăn cách với tài xế ngồi ghế trước.

Phía sau xe chỉ còn lại anh và cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.