CƯNG CHIỀU VÔ HẠN - Trang 290

Quý Thiếu Kiệt là người không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này cãi

cứng sẽ bị nóng rát da đầu, nên không dám lên tiếng.

“Còn bị người ta đánh thành ra đức hạnh này! Mặt mũi nhà họ Quý của

ông đây bị anh làm mất hết rồi!” Đây là câu thứ ba.

Lúc này, hốc mắt của Quý Thiếu Kiệt bị một mảng xanh đen, áo khoác

Tây trang lỏng lẻo muốn rơi ra, chỗ khóa kéo quần Tây bị ẩm ướt mơ hồ
chưa khô, đâu nào còn có dáng vẻ gọn gàng của Quý Thiếu Kiệt ngày
thường. Ở trước mặt mọi người, chỉ cúi đầu từ từ cài áo khoác lên.

“Tử Thích Văn, cậu đưa người của Bộ trưởng Chung đến phòng họp của

thiếu gia ngồi một lát, à, Tiểu Chung, tôi nhớ cậu đã từng du học bên Pháp
nên chắc thích uống cà phê, Tử Thích Văn, nhớ pha cho Bộ trưởng Chung
một bình cà phê tốt nhất của Quý Thiếu Kiệt. Tiểu Chung, tuy rằng ta lớn
tuổi nhưng chắc không nhớ nhầm chứ? Cậu thích uống cái này!” Ông tự nói
xong, lại nắm lấy đầu của Quý Thiếu Kiệt, bị Quý Thiếu Kiệt tránh né, “Xú
tiểu tử, anh theo ta lại đây.” Tuy rằng không ở trên địa bàn của mình, ông cụ
Quý cũng quen tính ra lên cho mọi người.

Thư ký Lỗ bên cạnh ông cụ Quý vội đi ra làm người giải hòa, “Có

chuyện gì thì ngồi xuống rồi nói, đứng không phải đạo tiếp khách?” Khi nói
chuyện đã đi đến bên cạnh Chung Bang Lập, thấp giọng nói: “Bộ trưởng
Chung, hiện tại Tư lệnh của chúng tôi đã lớn tuổi, tính cách kiềm d;đ/l/q;d
chế không được tốt, đã đắc tội nhiều, hiện giờ bí mật khó giữ nếu nhiều
người biết, chuyện này tản ra đối với tất cả mọi người đều không tốt, có
việc gì chúng ta ngồi xuống rồi cùng bàn bạc, hôm khác tôi và ba của Quý
Thiếu Kiệt nhất định sẽ tự mình đến cửa bồi lễ.”

Chung Bang Lập dĩ nhiên là thuận theo bậc thang đi xuống, nhưng

không quên nhìn hai con trai một cái, Chấn Thanh vội nói, “Ba, người đi đi.
Con và Chấn Văn cùng ở lại đây chờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.