“Chấn Văn cười nói: “Trong đại sảnh ngột ngạt quá nên chúng tôi dẫn
em gái ra đây hít thở một chút, chủ tịch Quý cũng ra đây hít thở không khí
sao?”
“Tôi ra đây hút điếu thuốc. Sẽ không quấy rầy đến anh em Chung tiên
sinh hăng hái chứ?” Quý Thiếu Kiệt nói một câu giống như trêu ghẹo vậy,
giọng điệu vẫn mang theo một chút quý tộc, không kiềm chế được phóng
túng và khinh cuồng như cũ, nghe vào trong tai ba anh em nhà họ Chung,
lại giống như lời nói chứa đầy hàm ý.
Chấn Văn vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt kỳ lạ của Lạc Lạc lại
kéo ống tay áo thúc giục bọn anh rời đi.
Đợi đến khi đi xa được một chút, bọn anh vỗ đầu Lạc Lạc cười, “Cô bé
ngốc, sợ cái gì chứ? Con người của anh ấy rất nghiêm chỉnh, cho dù là nghe
thấy được cái gì, nhất định sẽ làm bộ như thấy không thấy gì hết! Nếu có
rảnh rỗi một chút, anh ấy còn không bằng đi cua mấy cô gái đấy...”