CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 108

Thấy nhóm cung nhân còn cách một khoảng xa, Mạnh phu nhân do dự

một lát, giữ chặt tay con gái, nhỏ giọng nói, “Con ơi, chờ cha con từ bỏ
chức vụ, nộp lại quân quyền, con đi xin Hoàng thượng, xin ngài cho con
một đứa trẻ, đợi đến già còn có cái mà dựa vào!”

“Vị trí cùng gia thế của con còn đó, có con rồi chắc chắn sẽ trở thành cái

gai trong mắt cái đinh trong thịt của Lương phi và Lý quý phi, Hoàng
thượng cũng không săn sóc nó nhiều hơn bao nhiêu, rồi sinh ra lại bị người
ta mưu hại, thà rằng không sinh.” Mạnh Tang Du hơi mím môi, thần sắc hờ
hững.

Chu Vũ Đế dùng hai chân trước ôm lấy đầu, hận không thể đào một cái

động mà chui vào trong. Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Đức phi đâm vào
lòng hắn từng nhát một.

“Con gái, sao mệnh con lại khổ như vậy…” Tiếng Mạnh phu nhân

nghẹn ngào, khóe mắt lại bắt đầu ửng đỏ.

“Được rồi, mẹ đừng khổ sở thay con nữa, con không có con thì còn có A

Bảo đây. Em ấy thông minh như vậy, không khác gì con trẻ cả. Con cẩn
thận chăm sóc em ấy, ít nhất em có thể làm bạn với con mười mấy hai mươi
năm. Có A Bảo, con đã thấy đủ!” Mạnh Tang Du dịu dàng vỗ vỗ cái mông
lộ ra ngoài của A Bảo, sau đó kéo chú ra, nắm lấy chân trước của chú vẫy
vẫy với Mạnh phu nhân, nghịch ngợm nói, “Nào, A Bảo, mau nói hẹn gặp
lại với bà ngoại đi!”

Chu Vũ Đế lúng túng muốn chết, nhưng để Đức phi vui vẻ, hắn vẫn thức

thời ‘gâu gâu’ hai tiếng.

“Rất ngoan!” Mạnh phu nhân bị con gái cùng thú cưng của con chọc cho

bật cười, vỗ vỗ đầu A Bảo, cẩn thận từng bước rời khỏi Bích tiêu cung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.